• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Tác dụng phụ của...ghen

Nhiều người cho rằng ghen là biểu hiệncủa tình yêu, có yêu thì người ta mới ghen. Vậy điều đó có lợi cho tình yêu của chúng ta hay không? Sự ghen tuông khiến bạn không thể kiểm soát bản thân Nếu bạn vô tình gặp “người ấy” đang đicùng một người khác giới. Bạn đừng để “Giận quá mất khôn” vì khi tức giận bản khó kiểm soát được bản thân. Mọi lời nói và hành động trong lúc nóng nảy sẽ khiến cho “người ấy” tổn thương và bạn cũng khó giữ được hình ảnh đẹp trong mắt mọi người. Giải pháp: Trong trường hợp này bạn nên im lặng chờ đến khi nguôi giận để có đủ tỉnh táo giải quyết mọi vấn đề. Sự ghen tuông khiến bạn luôn mệt mỏi Khi yêu hầu như ai cũng hoài nghi về tình cảm của đối phương dành cho mình. Nhiều người muốn kiểm chứng sự chung thủy của “người ấy” bằng cách dùng một chiếc “sim rác” nhắn tinđến làm quen, tán tỉnh “người ấy”. Việc làm này hết sức nguy hiểm vì khi sự việc bị bại lộ, “người ấy” sẽ cho rằngbạn không tin tưởng “người ấy”. Lúc đóbạn có nguy cơ phải đối mặt với một cuộc chiến tranh lạnh. Cũng chính vì tính “đa nghi” mà bạn phải mất rất nhiều thời gian để “theo dõi” từng bước chân của “người ấy” và kiểm chứng những mối quan hệ đó. Việc làm này không những lấy đi của bạn rất nhiều thời gian mà còn làm cho “người ấy” cảm thấy khó chịu và không thoải mái khi giao tiếp với những người xung quanh và với chính bạn. Giải pháp: Bạn nên dành thời gian của mình để học tập và thư giãn chẳng hạn như đọc sách báo, hay nghe nhạc...Sự ghen tuông cũng khiến bạn trở nên ích kỉ Khi yêu ai cũng muốn “người ấy” là củariêng mình, muốn mình là người “hoàn hảo” trong mắt “người ấy”. Đôi khi bạn cảm thấy khó chịu khi “người ấy” khen ngợi, quan tâm hay giúp đỡ những người người khác giới. Nhưng nếu bạn nghĩ như thế thì chính bạn mới là người đáng trách. Giải pháp: Bạn nên động viên và chung tay cùng "người ấy" để làm thật nhiều việc tốt với những người xung quanh. Bạn hãy nhớ rằng sự ghen tuông chỉ là một thứ gia vị của tình yêu, mà đã là gia vị thì cũng chỉ nên sử dụng ở một mức độ vừa phải. Ghen đủ để “người ấy” nhận ra rằng bạn vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng người ấy và hãy để điều đó như chất xúc tác cho tình yêu thêm đậm đà hương vị bởi “Hạnh phúc như những hạt cát, nếu ta càng nắm chặt hạnh phúc sẽ càng rơi ra”
Nguyễn Linh 0 Comment

Bị người yêu phản bội suốt ba năm

Chào chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống! Tôi không thể kể chuyện của mình cho người thân hay bạn bè. Tôi chỉ có thể tâm sự cùng bạn đọc và mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Tôi quen anh đã7 năm. Những tưởng ngần ấy thời gian đã có thể hiểu hết về nhau nhưng sự thật quá tàn nhẫn.

Tôi và anh yêu nhautừ đầu năm thứ hai đại học. Sau đó một năm thì anh có việc bất đắc dĩ phải thi lại đại học, thế là chúng tôi học hai trường khác nhau. Tuy vậy tình yêu của chúng tôi vẫn rất tốt đẹp. Hàng tuần tôi đều bắt xe buýt lên thăm anh và anh cũng hay xuống thăm tôi. Chúng tôi đã trao cho nhau tất cả. Tôi yêu và tin tưởng anh còn hơn vào bản thân mình. Gia đình anh rất yêu quý tôi, coi tôi như con trong nhà và gia đình tôi cũng vậy. Nhưng…

Có một cuôc điện thoại gọi cho tôi lúc4h sáng. Số máy của anh nhưng là một người con gái. Tôi đã rất sốc và gọi điện cho anh chờ lời giải thích nhưng anh chỉ im lặngrồi cúp máy. Sau đó anh giải thích với tôi rằng anh quen cô ấy đã được5 tháng nhưng chưa có gì sâu sắc. Anh không hề đi quá giới hạn với cô ấy và bây giờ anh đã chấm dứt mọi chuyện. Người anh yêu là tôi. Anh không biết tại sao mình lại làm như vậy. Con gái đúng là luôn yếu đuối và ngu ngốc. Trước khi yêu, tôi nghĩ mình là một con người mạnh mẽ. Nếu tôi bị lừa dối tôi sẽ là người ra đi bởi người đó không còn xứng đáng với tình cảm của tôi nữa. Nhưng khi yêu khó ai có thể làm được điều đó. Tôi đã tha thứ cho anh. Tin tưởng anh khi anh hứa với tôi sẽ không liên lạc v� ��i cô gái ấy nữa.

Rồi gần1 tháng sau tôi phát hiện ra anh vẫn còn liên lạc với cô ấy rất tình cảm. Lúc này anh lại biện minh rằng cô ấy liên lạc để trả lại những thứ của anh. Anh thấy bình thường nên liên lạc. Vậy thì lời hứa của anh ở đâu? Tôi đã đau khổ tột cùng khi bị lừa dối hết lần này đến lần khác. Tôi bảo anh đổi số nhưng anh nói mối quan hệ của anh quá nhiều làm vậy sẽ rất bất tiện. Và rồi mọi chuyện đâu lại vào đấy. Anh lại xin lỗi và tôi lại tha thứ. Chắc các bạn thấy tôi rất chán. Tôi cũng ghét bản thân mình nhu nhược. Nhưng tôi yêu anh nhiều quá…

Tôi không ngờ anh lại tồi đến như vậy (Ảnh minh họa)

Và tôi lại bị ăn thịt lừa thêm nữa. Khoảng hai tuần sau tôi lại đọc được tin nhắn của cô ấy. Tôi đã soạn tin trả lời rằng: Cô ấy không nên níu kéo nữa. Anh đã hứa với tôi sẽ không liên lạc. Vì vậy cô hãy cho mình cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc mới. Tuy nhiên anh không cho tôi gửi. Anh nói rằng tự anh chấm dứt được tôi không cần làm vậy không hay đối với cô gái đó. Và lần này anh đồng ý đổi số.

Tôi những tưởng rằng như vậy thì sẽ kết thúc được mọi chuyện. Nhưng thỉnh thoảng anh lại gắn sim cũ vào và tôi có linh cảm không tốt. Chắc các bạn thấy chuyện của tôi không có gì đặc biệt nhưng xin các bạn đọc tiếp. Chuyện tồi tệ hơn giờ mới bắt đầu.

Lần đọc tin nhắn trước tôi đã nhớ số của cô ấy và tôi hạ hết quyết tâm gọi chocô ấy để biết được sự thật -một sự thật khủng khiếp.

Anh đã quen cô ấy3 năm chứ không phải5 tháng như anh giải thích. Và khủng khiếp hơn khi họ đã thường xuyên quan hệ với nhau suốt 3 năm qua trong nhà nghỉ. Tôi như sụp đổ. Tôi không ngờ anh lại tồi đến như vậy.Trong suốt thời gian quen anh tôi không muốn anh tặng cho tôi gì, rất hạn chế đi ăn uống vì còn đi học tôi không muốn anh tốn kém. Mỗi dịp lễ, tết tôi chỉ cần một lời chúc, chỉ cần anh nhớ đến tôi nhưng đối với cô ấy thì mỗi dịp đó đều là hoa, quà, socola… Nói chung quà của tôi là một thì của cô ấy là mười. Tôi không phải ganh tị với cô ấy bởi vì bản tính tôi là thế và vì tôi nghĩ đến anh. Nhưng chắc anh không hiểu điều đó. Tôi cũng thấy đáng thương cho cô ấy. Cô ấy thật ngốc. Quen nhau3 năm mà chưa hề biết nhà anh ấy, chưa biết gì cả mà đã ăn ở suốt thời gian qua.

Và tôi còn đau hơn khi anh bịa đặt những điều không tưởng về tôi. Rằng tôi đã có một đời chồng, hiện có một đứa con gửi cho bà ngoại nuôi. Anh quan tâm đến tôi chẳng qua chỉ là giúp đỡ. Và anh cũng nói với cô ấy đã chấm dứt với tôi rồi. Anh cũng hứa hẹn cuối năm sẽ làm đám hỏi với cô ấy và qua năm sẽ cưới. Tất nhiên cũng là một lời nói dối. Bởi vì hai chúng tôi đã dự định cuối năm sẽ cưới. Ba mẹ anh ấy đã chọn ngày và hẹn với ba mẹ tôi ngày qua dạm hỏi. Nhưng giờ tôi phải làm sao đây các bạn. Tôi tưởng tôi đã hiểu hết về anh nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Anh suy nghĩ những gì mà lại tàn nhẫn và độc ác đến như vậy?

Tôi vẫn còn yêu anh, có lẽ là trong suốt cuộc đời này tôi cũng chẳng thể nào quên được anh... Nhưng sống với một con người tráo trở như vậy, liệu tôi có hạnh phúc không? Và không biết anh có lừa dối tôi thêm một lần nào nữa không?

Nguyễn Linh 0 Comment

Phương Lam: Mỗi tác phẩm là một thông điệp

Truyện dài kỳ "Ai dắt em đi qua nỗi đau?" kết thúc khiến số đông độc giả hụt hẫng về cái kểt bất ngờ và không có hậu. Tuy nhiên, bên cạnh đó, có nhiều người cũng cho rằng, đấy là cái kết hợp lý nhất để giải thoát cho Tâm Lan khỏi kiếp sống đau khổ. Để giải tỏa những thắc mắc của bạn đọc, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn với nữ tác giả Lâm Phương Lam.

Sau khi tập truyện dài kỳ "Ai dắt em đi qua nỗi đau?" kết thúc, hầu hết độc giả không hài lòng về một kết cục bất ngờ và đau buồn như vậy. Lam cảm thấy thế nào khi đọc được những phản hồi không tốt của độc giả?

Lam cũng không vui gì khi đọc những lời bình như thế. Bởi vì trong mỗi tác phẩm, Lam đều có những thông điệp riêng mà mình muốn gửi tới độc giả. Nhưng đa phần, độc giả chỉ nhìn thẳng vào cái kết để viết lời bình phản đối, mà hầu như phủ nhận hoàn toàn: tác phẩm đã lột tả một cách chân thực về cuộc sống đời thường thời hiện đại, có cả bi hài lẫn kịch tính.

Dù sao thì Lam vẫn muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới những độc giả đã yêu mến, chờ đợi tác phẩm vào 8h những ngày thứ 2-4-6 mà quên đi ý nghĩa của thứ 3-5-7, hay những độc giả ở nước ngoài chờ đến 2, 3h sáng để đón đọc tác phẩm của mình.

Có nhiều người cho rằng, bạn đã đưa mọi người đến một cái gần như là quá đà cho sự kết thúc. Tại sao không tìm cho Kiều Thanh một tâm hồn đồng điệu để sống tốt hơn? Sao không để cho Hoàng Minh trở về mà lại để Tâm Lan ra đi mãi mãi?

Đối với Lam, "Ai dắt em đi qua nỗi đau?" là câu hỏi của tất cả những người phụ nữ trong truyện (kể cả bà Xuân và Hoàng Ngân), thậm chí là của những độc giả nữ trong cuộc sống này.

Kiều Thanh cũng thế, cô bất hạnh, cô đau khổ, cô là đại diện cho một bộ phận giới trẻ hiện nay, đánh đổi mọi thứ để có được vật chất. Nhưng nếu các bạn "thực sự đọc và hiểu kỹ" tác phẩm, thì ở phần 21 và phần 25, Kiều Thanh đã có một sự thay đổi, chấp nhận hiện tại thay vì níu kéo quá khứ. Và việc quyết định ra đi của cô ở phần 27 đã tạo ra một cánh cửa mới... vậy thì tại sao chúng ta không thử nghĩ, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống tốt hơn, ý nghĩa hơn?

Đối với Tâm Lan, trong xã hội, cô là một người phụ nữ đẹp, có tài. Nhưng điều quan trọng, cô vẫn là một người vợ, một người mẹ, một người hết mực vì gia đình. Nhưng kết thúc của cô lại là ra đi mãi mãi. Đã bao giờ bạn tự hỏi, nếu bạn phải chịu nỗi đau như Tâm Lan, bạn sẽ hành động thế nào? Bạn khóc vì họ, trả thù, hay bạn hờn ghen để rồi dẫn đến những sai lầm đáng tiếc?

Tại sao ta không sống trọn vẹn, ý nghĩa, yêu thương, trân trọng khi ta còn có thể?

Kết thúc không phải lúc nào cũng có một bài học. Điều Lam muốn chia sẻ ở đây, bạn hãy sống mạnh mẽ và yêu bằng cả trái tim như cô ấy, dù trong quá khứ, hiện tại, và những ngày về sau. Cô ấy chịu đựng, vì gia đình, vì danh dự và nhân phẩm của Hoàng Minh, vì hai đứa con, vì công việc, vì những độc giả và các mối quan hệ bạn bè.

Ai cũng mong muốn một kết thúc cổ tích, nhưng cuộc sống có nhiều thăng trầm, nhiều điều bất ngờ xảy ra. Và Tâm Lan đã làm được điều này, "Hãy sống sao cho khi ta chết đi rồi, mọi người khóc còn ta thì cười!". Không chỉ có người thân, mà còn Bình Nguyên giúp cô nói lời yêu, dù đó không phải là người cô mong mỏi. Thậm chí cả những bạn đọc nghe đài cũng yêu mến cô, dù họ chưa một lần gặp mặt.

Vậy tại sao chúng ta không "sống trọn vẹn, ý nghĩa, yêu thương, trân trọng khi ta còn có thể"?

Cũng có nhiều ý kiến cho rằng, Lam ích kỷ chỉ mong muốn độc giả nhớ đến truyện của mình mà mà quá tàn nhẫn với nhân vật hiền lành, tốt bụng như Tâm Lan? Phải chăng đấy là phong cách viết truyện của bạn?

Vậy thì những độc giả đó không phải là "fan ruột" của Lam rồi (Cười). Nếu các bạn từng đọc "Chỉ lấy vợ 9x", hay "Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc", các bạn sẽ nghĩ Lam khác thôi.

Nếu muốn độc giả nhớ đến truyện của mình, các bạn cũng biết bây giờ tác giả trẻ có rất nhiều chiêu trò, nhưng để trở thành một cây viết chuyên nghiệp, có tư cách, đủ đạo đức, thì đây không phải là điều Lam hướng đến.

Lam đã từng nói rằng, một tuổi thơ không may mắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hiện tại. Và phải chăng cuộc sống của Lam đã trải qua nhiều chuyện buồn khiến Lam có cái nhìn tiêu cực như vậy?

Cuộc sống hiện tại của Lam chỉ "thiệt thòi, thiếu thốn" về vật chất thôi (Cười). Nhưng Lam là người dễ bằng lòng, dễ chấp nhận và cả sự thích nghi. Lam vẫn làm việc, đi học, viết truyện, đó là sống, chứ không chỉ đơn thuần tồn tại một cách thụ động như một số bạn trẻ hiện nay.

"Sống mạnh mẽ và yêu bằng cả trái tim" cũng là câu nói của một người chị dành cho Lam, nhưng lại được rất nhiều bạn bè, người thân trong gia đình và xã hội đã "khẳng định" câu nói trên là đúng.

Vì thế, Lam không bao giờ mang cái tôi của mình để áp đặt lên truyện và truyền tải tới bạn đọc.

Lam muốn làm việc bằng ước mơ và đam mê của mình

Liệu Lam có thay đổi cách nhìn cuộc sống của mình trong những tác phẩm tiếp theo?

Lam vẫn luôn làm mới mình, nhưng vẫn phải giữ được phong cách và nét rất riêng để tạo nên một Lâm Phương Lam không bị coi là bản sao hay núp dưới cái bóng của một tác giả nào.

Để đi đến một phần kết, phải phụ thuộc vào rất nhiều chi tiết (dù là nhỏ nhặt nhất) ở xuyên suốt tác phẩm. Lam sở hữu quyền quyết định tạo "nhân - quả", hoặc ngược lại, nhưng quan trọng là, cả Lam và độc giả tìm được lý do vì sao phải là buồn mà không thể vui, hoặc phải là vui chứ không được buồn. Bằng không, cái kết cổ tích sẽ rất miễn cưỡng, thỏa mãn một cái rất nhạt bằng việc hài lòng trong phút chốc mà quên đi nhiều điều sâu xa.

Hiện tại, Lam đã ấp ủ được tác phẩm nào chưa?

Lam vẫn "tưởng tượng" mỗi ngày (cười), nhưng chỉ là bản nháp chưa được hoàn thành. Và Lam hi vọng, ngày phụ nữ Việt Nam 20/10 tới đây, Lam sẽ viết xong một truyện vừa. Nếu có thể, đây sẽ là lời tri ân tới độc giả của Lam, những người phụ nữ của hiện đại, nhưng mà… Lam không biết là còn bao nhiêu độc giả khi nhìn thấy ba chữ "Lâm Phương Lam" mà vẫn ngồi đọc và theo dõi từng kỳ như bây giờ nữa. Có lẽ ở tác phẩm sau, Lam sẽ đổi bút danh hoặc đề tên "độc giả giấu mặt" quá. ( Cười buồn).

Lam có gặp rắc rối gì khi mọi người biết Lam là một cây bút quen thuộc của các bạn trẻ?

Có chứ, có nhiều rắc rối rất đáng sợ. Họ luôn lấy những tác phẩm của Lam để đặt lên bàn cân. Và Lam rất buồn về điều này. Bởi mỗi tác phẩm là một khía cạnh của xã hội, các bạn không nên làm phép so sánh truyện nào hay hơn truyện nào. Thay vì thế, hãy so sánh truyện của Lam với truyện của một tác giả khác khi cùng chung một chủ đề?

Lam có thể chia sẻ về cuộc sống hiện tại của mình?

Mới đây, Lam đã hoàn thành các chứng chỉ chuyên ngành kế toán với loại khá rồi. Hiện tại, Lam đang chuẩn bị theo một khóa học dài kỳ về kỹ năng viết trong ngành báo chí. Lam muốn làm việc bằng ước mơ và đam mê của mình hơn là mong muốn và sự sắp xếp của gia đình... dẫu Lam biết là sẽ rất gian nan.

Cảm ơn Lam về buổi trò chuyện này! Chúc bạn luôn thành công trong cuộc sống!

Một số tác phẩm của Lâm Phương Lam:

Ai dắt em đi qua nỗi đau?

Phía sau giảng đường

Bướm đêm và hành trình tìm hạnh phúc

Chuyện tình của nữ cầm ca

Nguyễn Linh 0 Comment

Miss Áo dài chuẩn bị cho vòng chung kết

Chương trình "Tìm kiếm Gương mặt Áo dài Nữ sinh Việt Nam 2012" đang tiến gần đến vòng chung kết toàn quốc với sự tham gia của top 18 thí sinh xuất sắc nhất. Từ ngày 19/7 đến ngày 26/7, 18 thí sinh đến từ TP.HCM, Đà Lạt, Đà Nẵng, Phú Thọ đã được trải nghiệm các hoạt động ngoại khóa thú vị để chuẩn bị tốt nhất cho vòng chung kết.

Ngày 19/7, các thí sinh đã được học "làm đẹp" với các chuyên viên tư vấn. Chiều cùng ngày, top 18 thí sinh đã có thêm buổi thử áo dài cách tân, đồng thời được gặp gỡ và trao đổi với Nhà thiết kế Sỹ Hoàng để được nhận những sự góp ý bổ ích trước vòng chung kết.

Bên cạnh đó, những hoạt động kỹ năng như: Học làm bánh và trang trí chocolate cùng chuyên gia chocolate, học kỹ năng sống, học kỹ năng catwalk với trang phục áo dài qua sự hướng dẫn của siêu mẫu Ái Phương… cũng đã góp phần trang bị thêm cho các thí sinh những kỹ năng để chuẩn bị tốt cho những phần thi ở vòng chung kết vào 28/7 sắp tới.

Trong đó, kỹ năng ứng xử và kỹ năng catwalk với trang phục áo dài là hai nội dung được nhiều thí sinh quan tâm nhất bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến phần thể hiện của các thí sinh trong đêm chung kết.

Qua buổi học với Chuyên viên Kỹ năng sống - Thạc sĩ Nông Vương Phi, 18 thí sinh đã được hướng dẫn và thực tập kỹ năng trả lời ứng xử, kỹ năng nói chuyện trước công chúng và cách vận dụng ngôn ngữ cơ thể trong giao tiếp. Lúc đầu, nhiều bạn còn rụt rè, ái ngại khi phải nói chuyện trước công chúng. Nhưng sau một vài lần luyện tập, các thí sinh không chỉ tự tin giới thiệu bản thân mà còn tự tin trình bày ý kiến và góc nhìn của mình về cách giữ gìn nét đẹp của tà áo dài truyền thống.

Top Miss Áo dài Nữ sinh Việt Nam trong trang phục áo dài cách tân

Riêng trong buổi thực tập catwalk, siêu mẫu Ái Phương đã hướng dẫn các thí sinh kỹ năng để có được những bước đi thanh thoát, tự nhiên với tà áo dài, đồng thời thể hiện được sự tự tin cũng như phong cách trình diễn tốt. Thông qua buổi chia sẻ, siêu mẫu Ái Phương đã chỉ ra cho các thí sinh dáng đứng, tư thế tay, cách giải phóng hình thể và tạo được điểm nhấn trong lúc biểu diễn.

Nhận xét về chương trình "Tìm kiếm Gương mặt Áo dài Nữ sinh Việt Nam 2012", các chuyên gia tư vấn đều có cùng nhận định rằng, không riêng thí sinh giành được giải thưởng cao nhất của chương trình, mà hình ảnh của các thí sinh trong top 18 sẽ là hình ảnh đại diện cho nét đẹp nữ sinh Việt Nam. Thông qua đó, chương trình góp phần đề cao tình yêu truyền thống áo dài và xây dựng các phẩm chất cao quý trong lòng các nữ sinh Việt Nam.

Đêm chung kết toàn quốc dự kiến sẽ diễn ra vào lúc 18h30, ngày 28/7 tại Nhà văn hóa Sinh viên TP.HCM. Các thí sinh sẽ trải qua các phần thi trang phục Áo dài trắng; trang phục Áo dài cách tân và trang phục Áo dài tự chọn.

Một số hình ảnh của các thí sinh trong suốt tuần lễ chung kết:



Các thí sinh hào hứng khi được thực tập trang điểm với sự hướng dẫn của chuyên gia



Trong phần thi trang trí chocolate, các thí sinh trình bày thông điệp về ý nghĩa của hoạ tiết mà mình đã trang trí

Siêu mẫu Ái Phương hướng dẫn kỹ năng catwalk với trang phục áo dài

Nguyễn Linh 0 Comment

Xin anh đừng bỏ tôi

Tôi yêu anh không phải xuất phát từ trái tim mình, mà là do sự ép buộc, do hoàn cảnh mà thôi. Từ lúc quen anh, nhận lời yêu anh và lấy anh tôi vẫn không có được cảm giác được bình yên, hạnh phúc. Tôi cũng không cảm nhận được vị ngọt của tình yêu như mọi người vẫn thường nói. Ngược lại, lúc nào tôi cũng thấp thỏm, lo lắng, và tôi đau khổ biết bao.

Anh ở làng bên cạnh làng tôi, khoảng tháng 10/2011 anh nhờ một người bạn của anh giới thiệu bạn gái cho, và vô tình đó lại là một người anh trai của tôi. Anh hỏi xin số điện thoại của tôi để làm quen. Lúc đó cũng tôi được nghỉ học để làm báo cáo kiến tập nên tôi về quê chơi mấy hôm, và tôi đã nhận được cuộc gọi từ anh để làm quen. Thỉnh thoảng anh gọi điện và nhắn tin cho tôi, sau đó anh mời tôi đi uống nước. Ngay từ lúc đầu nói chuyện với anh, tôi cũng chẳng có hứng thú gì, nhưng vì anh mời đi uống nước tôi đã từ chối mấy lần nên ngại, và một hôm tôi đã nhận lời. Anh nói chuyện rất thẳng thắn,mục đích mời tôi đi uống nước là để anh tìm một người gần nhà lấy vợ. Tôi thì từ nhỏ đã thích lập nghiệp phương xa, và cũng không muốn yêu rồi lấy chồng sớm nên tôi cũng nói thẳng với anh là mình chỉ có thể là bạn, là anh em thôi. Và tôi cũng không thích một chút nào cái kiểu nói chuyện của anh khi lần đầu gặp tôi mà nói thẳng thắn như vậy. Sau tối đó, thỉnh thoảng anh vẫn nhắn tin và gọi điện cho tôi, tính tôi thì cũng không thích làm phiền hay lợi dụng ai, tôi cũng nói thẳng luôn là anh và tôi chỉ có thể là bạn, là anh em thôi. Vì thế, anh cũng không liên lạc gì với tôi nữa.

Đầu tháng 6 năm nay, tự nhiên anh gọi điện cho tôi, hỏi thăm về tình hình học tập và khi nào tôi ra trường. Tôi tưởng anh vẫn còn số điện thoại của tôi nhưng không phải, anh đã xóa số của tôi, giờ anh xin lại để hỏi thăm. Anh mời tôi đi uống nước, tôi định không đi nhưng anh mời nhiệt tình, và anh cũng là anh trai của một người bạn học cấp 2 cùng tôi. Trước khi đi chơi cùng ai, tôi cũng suy nghĩ rất kỹ, và tôi còn nghĩ mẹ anh và mẹ tôi ngày trước học cùng nhau, bố anh và bố tôi ngày trước còn đi bộ đội cùng nhau nữa. Mấy hôm trước tôi đi chùa cùng mẹ và vô tình gặp mẹ anh, mẹ tôi và mẹ anh còn trêu tôi, rồi muốnhai gia đình là thông gia với nhau.

Sau đó tôi cũng nhận lời đi uống nước với anh. Anh có hỏi tôi là từ năm ngoái đến giờ đã yêu ai chưa, và tôi có muốn lấy chồng gần không? Tôi cảm thấy thẹn lòng khó trả lời vì tôi đã yêu một người bạn học cấp 3 cùng tôi, nhưng đó là tình cảm từ một phía, chỉ là tôi yêu đơn phương. Tình yêu đơn phương đó xuất phát từ trái tim tôi và từ người mẹ của tôi. Do mẹ tôi sức khỏe không tốt vì thương mẹ tôi đã từ bỏ ước mơ đi xa, tôi xác định lấy chồng gần nhà để được gần mẹ, chăm sóc mẹ nên tôi mới nảy sinh ra tình yêu đơn phương đó. Khi đang uống nước thì trời mưa, vì đó là quán cafe và hôm đó ít khách nên tôi và anh chuyển lên tầng 2 ngồi mà không có ai. Nói chuyện một lúc, rồi lặng im, sau đó anh đã trao cho tôi những nụ hôn say đắm. Tôi đã cố gượng mình đẩy ra nhưng con gái mà, bao giờ chẳng yếu hơn con trai. Tôi đã dùng tất cả sức mình nhưng không đẩy được. Rồi anh đưa tôi về, vì sự tức giận với thái độ và hành động của anh, tôi đã đấm nhẹ vào anh, anh còn thách tôi đấm nữa, tôi tức nên đấm luôn. Vàanh đã không cho tôi về nhà mà phóng xe thẳng vào nhà nghỉ. Tôi đã cố gắng nhưng không chạy được, anh kéo tôi vào phòng làm chuyện đó rồi ép tôi phải hứa và thề là sẽ lấyanh thìanh mới dừng lại. Tôi chưa một lần nhận lời yêu ai,chưa cóquan hệ gì với ai, tôi không sống thoáng như thế hệ trẻ bây giờ. Tôi chỉ muốn yêu một người và lấy người đó. Tuy tôi không có tình cảm gì với anh, nhưng đã có quan hệ rồi, tôi chung thủy và đành nhận lời yêu anh, hứa với anh là sẽ lấy a nh.

Anh muốn chia tay nhưngvì cái thai tôi phảicầu xin anh quay lại (Ảnh minh họa)

Vì lời hứa đó, hôm sau tôi lại nhận lời đi chơi với anh. Tôi rất sợ khi nghĩ về chuyện đó và cảnh cáo anh không được như vậy, anh hứa sẽ không lặp lại. Dù tôi không yêu anh nhưng tôi không muốn mất anh, sợ anh đi lăng nhăng nên tôi lại để anh quan hệ. Sau đó tôi bị chậm kinh, tôi sợ mình sẽ có thai, tôi đã nói với anh rất nhiều lần về chuyện này, và muốn anh hay gia đình anh có ai đó đến xin phép gia đình tôi. Nhưnganh không bao giờ nghe tôi nói, và không quan tâm gì đến chuyện đó. Anh còn nghĩ tôi có quá khứ gì về tình yêu, và tôi không còn trong trắng, trong khi tôi chưa từng nhận lời yêu ai, chưa từng có quan hệ gì với ai, dù chỉ làmột nụ hôn. Tôi còn chưa nghi ngờ và nói đến chuyện của anh vậy mà anh cứ nghĩ xấu về tôi, làm tôi tìm đủ mọi cách để than h minh. Vì anh nghĩ xấu về tôi, có những thái độ và hành động không tốt với tôi nên tôi rất hay bực mình, nhưng tôi vẫn kìm nén được sự tức giận đó. Vậy mà, anh lại chuyển sang lo sợ tôi, anh bắt tôi phải thề và hứa là sau này tôi sẽ là một người vợ hiền, dâu thảo. Chuyện đó thì không khó, vì đó là bản chất con người tôi đã có, và sẽ làm được.

Thời gian trôi, tôi rất sợ mình có thai, và anh không vào nhà tôi xin phép gia đình tôi, anh cũng không cho gia đình anh biết là anh yêu tôi. Vì thế, tôi luôn lo sợ anh sẽ bỏ rơi tôi, thỉnh thoảng tôi quá tức giận không kìm nén đượcvà không nghe lời anh, không đi chơi với anh, không cho anh làm chuyện đó nữa nếu chưa được sự cho phép của gia đình, và gia đình vẫn chưa biết anh yêu tôi, đôi lúc tôi còn quát anh nữa. Anh lại lấy lý do đó, lo sợ tôi đanh đá, ương bướng, khó bảo... nên anh bảo tôi và anh không hợp nhau, nếu lấy nhau thì suốt ngày cãi nhau. Tôi căm ghét anh, nhưng vì trách nhiệm cái thai, mà bản chất tôi từ nhỏ là một người con gái ngoan hiền, không chơi bời. Tôi đã phải hứa và thề nhiều lần với anh vậy mà anh vẫn không cho gia đình anh biết, anh vẫn chưa muốn cưới tôi.

Vì mẹ tôi bị bệnh thoái hóa đốt sống và thoát vị đĩa đệm trường hợp nặng, mẹ không lao động nặng được, không đi lại được nhiều. Tôi thì chưa đi làm được tiền, mà mẹ thì luôn phải mất tiền thuốc, gia đình kinh tế khó khănnên tôi muốn dành nhiều thời gian để ở nhà giúp mẹ, dù chỉ là nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo. Khi mẹ đau yếu thì việc nhỏ như vậy có người làm cho cũng đỡ mệt, đỡ đau. Tôi sợ thời gian cái thai sẽ phát triển, mặc dù ở bên anh tôi không được thoải mái, hạnh phúc mà ngược lại thì rất khó chịu, nhưng tôi sống vì bổn phận làm con để chăm sóc mẹ, không để tiếng xấu cho gia đình, và tôi sống có trách nhiệm với cái thai nên tôi đã phải cầu xin anh nhiều lần để anh không bỏ tôi, để anh sớm có quyết định hỏi cưới tôi, và mong anh sẽ không lăng nhăng, chơi bời... Nhưng anh vẫn thờ ơ như không, anh nói tôi và anh không hợp nhau, lấy nhau về sẽ cãi nhau suốt ngày.

Lúc trước, anh nói muốn chia tay nhưngvì cái thai nên tôi cầu xin anh mà vẫn không được. Tôi không muốn phá thai, tôi đã quy y tam bảo, là đệ tử của Đức Phật, tôi không sát sinh, con kiến tôi còn không muốn sát sinh thì nói gì đến con người. Nên tôi định ở quê tìm việc gì làm, để thuận tiện chăm sóc mẹ, khi nào thai phát triển lớn hơn, để lộ cái bụng to thì tôi xin phép mẹ ra Hà Nội làm, rồi tôi vào chùa Bồ Đề nhờ các sư thầy thương giúp, cho tôi được ở chùa sinh con, và nhờ sư thầy chăm nuôi bé giúp tôi, khi sinh xong tôi sẽ về quê thăm mẹ rồi tìm việc làm lấy tiền nuôi con và chăm sóc mẹ. Nhưng giờ thấy mẹ sức khỏe ngày càng không tốt, bệnh thì chưa khỏi nên tôi vẫn đang cố gắng tìm mọi cách để mong anh đừng bỏ tôi, sớm cưới tôi. Vì sự việc đ� � như thế này, tôi cũng đành chấp nhận và cố gắng vượt qua, nhà anh ở làng bên nhưng cũng gần nhà tôi nên tôi có thể đi lại về thăm và chăm sóc mẹ được.

Các bạn ơi, tôi vẫn không biết anh có thể cưới mình không, tôi đã nói rất nhiều, thậm chí còn cầu xin mà vẫn chưa được. Mong các bạn cho tôilời khuyên đểtôi vượt qua được khó khăn này.

Nguyễn Linh 0 Comment

Lạc vợ

Mưa, đường trơn, gió tạt, vạt áo mưa phồng lên như cánh buồm căng. Tôi và Hương tấp vào quán nước bên lề, đợi mưa dứt hạt sẽ trở về thành phố, kết thúc một ngày công tác ngoại thành.

Những phút giây ngần ngại trôi nhanh, chúng tôi nhanh chóng hàn huyên đủ điều. Nói đến chuyện gia đình, mắt Hương đỏ hoe. Những giọt ấm, giọt lạnh rơi trên tay, tôi không rõ là mưa hay nước mắt.

Làm chung đã bốn năm nhưng đó là lần đầu tôi có ấn tượng về Hương, cô đồng nghiệp nhỏ hơn tôi đúng một con giáp. Khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn dần vì từ đó Hương thường xuyên tâm sự, xin lời khuyên của tôi. Trong mắt Hương, tôi là người đàn ông chững chạc, đứng đắn, có bề dày kinh nghiệm nghề nghiệp cũng như trong cuộc sống. Chả bù cho người chồng tệ bạc, vũ phu, trăng hoa, vô trách nhiệm của Hương. Lần nào gặp tôi, cô cũng nói thế. Chúng tôi tranh thủ thời gian các nhân viên khác đi vắng để trò chuyện tại phòng làm việc hoặc nán lại lúc hết giờ. Có dịp thủ thỉ, Hương lại khóc cho số phận, khóc cho sự đổ vỡ của gia đình. Ly hôn, cô như người bước hụt chân trên cầu mà tôi là tay vịn vững chãi.

Nhìn người đàn bà trẻ khóc, tự nhiên tôi thấy có lỗi. Bên Hương mỏng manh, tôi có cảm giác như sắp hóa thành một hoàng tử tuấn tú, dũng mãnh. Đôi lúc, tôi thấy mình như quả núi sừng sững mà Hương là bụi cây nhỏ ven sườn. Với vợ, chưa bao giờ tôi thấy cảm giác ấy trỗi dậy. Có lẽ vì vợ tôi ít khóc, hay cười, luôn suy nghĩ độc lập và đảm đang, chu toàn trong ngoài. Việc gì khó, Hương cũng nhờ tôi giúp, khi cài đặt điện thoại, khi tải nhạc, khi giải quyết gút mắc trong công việc. Hương nhắc cho tôi nhận ra tôi mạnh mẽ và thật đáng tự hào; Hương nhắc cho tôi rằng phái mạnh sinh ra là để chở che. Tôi chọc Hương là "cô bé mít ướt", "cá sấu trên cạn". Tôi khám phá ra óc khôi hài, dí dỏm của mình ở tuổi ngoài 40 - toan về già. Hương thú thật bị t� �i hút hồn do tôi "ít nói mà hễ mở miệng là duyên".

Tôi và Hương dần "nghiện" nhau; xa thấy nhớ, gần thấy rộn ràng. Sự thân thiết ấy dần lọt vào tầm ngắm của những người cùng cơ quan. Thấy bất tiện, Hương gợi ý ra quán cà phê sân vườn để tâm sự cho tự nhiên, thoải mái, chẳng sợ ai nhìn nghiêng ngó dọc. Hương thật ý tứ khi gọi là "cà phê sân vườn", nghe có vẻ trong sáng, thanh lịch và "vô tội". Suy đi nghĩ lại, tôi tạm hoãn với Hương vì lý do rước con.

Bên cạnh Hương trẻ trung, nóng bỏng, vòng tay tôi bắt đầu "đi lạc" (Ảnh minh họa)

Dù chưa một lần đi riêng với người khác phái, tôi cũng hiểu vợ mình sẽ buồn và sốc thế nào khi biết chuyện. Và cũng chính vì chưa một lần "lạc vợ" nên tôi càng dễ bị khép tội nặng. Đêm, tôi thao thức mãi với "cái quán cà phê sân vườn". Trong tôi như có hai người đàn ông đang đối đầu nhau. Người đàn ông thứ nhất giục tôi cứ làm những gì mình muốn. Tại sao cứ phải trói mình vào những khuôn phép vô lý. Sống thoải mái, tận hưởng hương vị ở đời mới gọi là sống. Đàn ông đâu phải của riêng ai. Cô ấy đang hụt hẫng, tuyệt vọng, mình tiếc gì mà không mang cho cô chút hơi ấm? Vả lại chỉ ngồi quán cà phê một chút vào buổi trưa thì có mất mát gì. Mình vẫn yêu thương vợ con, sống trách nhiệm với gia đình.

Người đàn ông thứ hai lo ngại: "Mình đã có vợ hiền, con ngoan, gia đình quá hạnh phúc, còn mong gì hơn? Coi chừng thả mồi bắt bóng"… Vợ trở mình. Tay vợ hơi lạnh. Tôi đóng chặt cửa sổ để gió không len vào và kéo mền đắp cho vợ. Buổi chiều, mưa to, nhà ngập, vợ phải tát nước và lau dọn cả tiếng đồng hồ, không khéo bị cảm.

Ít lâu sau, người đàn ông thứ nhất chiến thắng. Trong quán cà phê sân vườn thơ mộng, lãng mạn, tôi và Hương bên nhau ngắm màn đêm buông xuống. Những lần khác, cạnh Hương trẻ trung, nóng bỏng, vòng tay tôi bắt đầu "đi lạc". Trong khoảnh khắc ấy, bất giác tôi nghe vọng lời vợ thời mới cưới: "Trong vòng tay anh, thời gian như ngừng trôi. Yên bình, ấm áp. Em mong được thế này mãi". Mùi thoang thoảng từ tóc Hương xua đi dòng hoài niệm. "Em thơm như cái tên" - lời ngọt ngào của tôi khiến Hương hồng đôi má.

Tôi tập làm quen với những chiêu giấu vợ, dối vợ để về trễ: họp đột xuất, tiếp khách, dự tiệc… Tin nhắn nhạy cảm cũng "bốc hơi" bên ngoài cánh cửa nhà. Hương mời sinh nhật tại nhà, tôi báo với vợ về muộn vì công tác tỉnh. Tiệc chỉ có hai người: tôi và Hương. Hương mặc chiếc áo đầm mỏng, chiếc cổ cao nuột nà, quyến rũ. Khi cúi xuống đặt chiếc bánh kem, khuôn ngực Hương lồ lộ, khiêu khích. Hương ôm quấn tôi, thổ lộ những lời nhớ thương như thể xa cách mấy tháng trời. Tiệc chỉ có hai người…

Chuông đồng hồ đánh binh bong. 9 giờ. Chiếc thìa bánh kem tôi buông xuống bàn kêu "kẻng". Tầm giờ này ở nhà vợ vẫn thường pha nước gừng, rượu trắng cho tôi ngâm chân để trị chứng phong tê thấp và giúp tôi dễ ngủ…

Nguyễn Linh 0 Comment

Andrea sexy đón sinh nhật tuổi 17

Bữa tiệc sinh nhật của Andrea có khoảng 100 khách mời, trong đó có sự góp mặt chủ yếu của gia đình, người thân, bạn học và các người mẫu của công ty venus như: giám đốc Hạ Vy, siêu mẫu tuổi teen Hà Phương, người mẫu Vy Hạnh, người mẫu trẻ Kiều Anh...

Sống ở Việt Nam đã lâu nhưng Andrea vẫn giữa những nét văn hóa đặc trưng của người phương Tây. Cô niềm nở ôm hôn những người bạn đến chung vui trong ngày sinh nhật của mình. Không khí bữa tiệc diễn ra vô cùng ấm cúng, thân mật và gần gũi.

Andrea diện chiếc đầm xanh gợi cảm đón sinh nhật

Dù anh chàng người yêu hot boy Baggio không thể bay ra Hà Nội để đón sinh nhật cùng cô nhưng Andrea vẫn không giấu được niềm hạnh phúc:"Hôm trước, em có vào Sài Gòn chơi, anh Baggio và bố anh ấy đã tổ chức sinh nhật sớm cho em rồi. Em cảm thấy rất vui vì gia đình Baggio rất ủng hộ tình yêu của hai đứa và cũng coi em như con cái trong nhà".

Kết thúc bữa tiệc, Andrea thân tình cảm ơn mọi người:"Cảm ơn mọi người đã đến chung vui cùng Andrea trong ngày lễ sinh nhật ý nghĩa này. Đây quả thật là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất của An từ trước đến nay".

Một số hình ảnh trong bữa tiệc sinh nhật Andrea:

Andrea nghịch ngợm đội chiếc mũ hip hop của một người bạn

Giám đốc Venus miền Bắc Hạ Vy và người mẫu Vy Hạnh

Siêu mẫu tuổi teen Hà Phương mặt mộc đến dự sinh nhật

Người mẫu trẻ Hà Kiều Anh

Andrea chuẩn bị thổi nến sinh nhật

Cậu em trai của Andrea cũng rất hứng khởi đón sinh nhật cùng chị gái

Andrea bên cạnh mẹ kế và một người bạn

Andrea thân thiết bên những người bạn học

Hạnh phúc bên người thân

Và chia sẻ niềm hạnh phúc trong ngày sinh nhật

Nguyễn Linh 0 Comment

Những cô nàng kiêu ngạo đều ngốc

Anh có một câu đố mà mãi đến giờ này anh mới nghĩ ra câu trả lời…

Khi K. nói câu ấy, chúng tôi đang ngồi trong một nhà hàng nhỏ ở khu phố Đông sầm uất giữa thành phố Đài Bắc để ăn tối cùng nhau, như thường lệ vào mỗi kỳ nghỉ cuối tuần.

- Câu đố gì? – Tôi vừa nghịch miếng súp-lơ trên đĩa, vừa hỏi chăm chú.

- Một câu đố về tình yêu! – Anh thò dĩa sang cướp miếng súp-lơ từ đĩa tôi, bỏ tọt vào mồm mình.

- Tình yêu? – tôi kinh ngạc giương mắt nhìn anh, ngỡ ngàng bởi đã lâu lắm rồi không nghe thấy anh thốt lên cái từ ấy.

Có một số nam giới không cần tình yêu mà vẫn sống. K. chính là loại đàn ông ấy. Anh ta có thể chỉ vì một cú điện thoại của bạn bè mà nửa đêm xông ra ngoài đường mưa gió, thế nhưng lại lười biếng việc dành cho bạn gái một cái ôm. Hoặc chính xác hơn là, quen K. từng ấy năm mà tôi chưa từng thấy anh ta yêu cô nào cả!

- Thế em nào mà xui xẻo nên bị anh yêu phải? – Tôi cay độc hỏi.

- Xui xẻo? Phải gọi là tốt số mới đúng chứ! – Anh ta lườm tôi một cái.

- Chà, thế có thật là anh đã yêu rồi à?

- Anh chưa nói thế nhé! – Anh lại xiên cả miếng cà rốt từ đĩa tôi, rồi bỏ vào mồm thản nhiên nhai – Này, ngon thế này mà em không chịu ăn thử đi, kén ăn có hại cho sức khỏe đấy!

- Thôi đừng có đánh trống lảng nữa ông ơi!

- Quen nhau từng ấy năm, mà có bao giờ anh chàng này mở mồm ra chê tôi kén chọn đồ ăn đâu, thế mà giờ mới nói lộ ra nhé! – Thế rốt cuộc sự thể thế nào?

- Có một em đang yêu anh!

Cái tin sốt dẻo ấy mà anh này nói ra bình thản, như thể chuyện thường ngày.
Tôi nghĩ thực ra chuyện này là tất yếu, K. tuy tính tình hơi lạnh lùng, không săn đón lấy lòng bạn gái, nhưng cũng nhiều cô nàng bây giờ lại thích mẫu người thế này. Nên có người yêu K. đâu phải chuyện gì to tát, chỉ lạ một điều là anh ta bắc câu chuyện này lên mồm để nói một cách bình thản.

- Thế cô ấy tỏ tình với anh à?

K. lắc đầu:

- Anh cảm nhận được thôi!

- Lỡ anh nhầm thì sao? – Tôi cố ý khích bác.

- Không thể nhầm được. Cô ấy yêu anh suốt mấy năm rồi!

Chỉ có tôi ngốc nghếch mới không nhận ra tình cảm của mình bấy lâu (Ảnh minh họa)

Suốt mấy năm? Ai vậy? Amy hay là Lucy? Chắc đều không phải, Amy vừa cưới chồng tháng trước, còn Lucy thì vừa chia tay người yêu đã yêu suốt năm năm trời.

- Này, thế cô nào mà kiên nhẫn đến thế?

K. bật cười:

- Cô ấy làm gì có tính kiên nhẫn, chính anh cũng không hiểu vì sao cô ấy lại có thể nhẫn nại âm thầm suốt thời gian dài đến thế.

- Nghe ra có vẻ anh cũng rất thích cô này!

- Thích chứ, sao không thích!

- Nếu hai anh chị đều phải lòng nhau rồi, sao không yêu nhau luôn đi?

- Vì cô ấy không chịu tỏ tình!

- Hả?

- Cô ấy không chịu nói là "Em yêu anh!".

- Trời! – Tôi sững cả người – Thế nhưng anh là đàn ông, anh phải tỏ tình trước mới đúng chứ!

- Anh là một ngời đàn ông kiêu hãnh, nên anh phải chờ cô ấy ngỏ lời trước.
K. nhìn chăm chú vào mắt tôi, ánh nhìn rất lạ. Tôi bỗng nhiên có một cảm giác trống trải sâu trong trái tim. Tôi nói:

- Hy vọng anh không yêu phải cái cô nàng còn kiêu hãnh hơn cả anh!

K. nói:

- Thì không may cô ấy lại chính là như thế, nên anh sắp sửa chào thua rồi.

Anh chén nốt miếng rau còn sót lại trên đĩa của tôi, nói tiếp:

- Thứ bảy tuần sau, anh sẽ hẹn cô ấy đi để ngỏ lời.

- Thế là tuần sau chúng ta sẽ không hẹn nhau đi ăn nữa? – Tôi gọi người phục vụ đến để thu dọn bát đĩa, cũng là để khỏa lấp những cảm xúc lan man đang ở trong lòng tôi. Bản thân tôi cũng không hiểu, giữa chúng tôi là điều gì, hay chỉ là những bữa ăn cuối tuần. Mỗi lần hẹn đi ăn cuối tuần, đều đặn giống như một sợi dây ràng buộc giữa tôi và K., mà bước qua sợi dây đó chúng tôi có thể sẽ là người yêu, nhưng mất đi sợi dây đó, chúng tôi sẽ không có gì liên hệ giữa hai người nữa.

- Thôi thế cũng được, em muốn đi về nhà! – Tôi không đợi K. đáp, nói luôn.

- Vẫn còn món bánh ngọt tráng miệng nữa! - K. nói.

- Em chẳng muốn ăn.

K. nhìn tôi, không nói gì, vẫn ngồi yên. Người phục vụ bưng tới món tráng miệng, là bánh Tiramisu cả hai chúng tôi đều yêu thích.

- Đố em, có một thứ gì đó quý giá hơn hẳn tình yêu, thế nhưng chúng ta lại thường phải vứt bỏ nó đầu tiên và giữ tình yêu lại? – Anh ta đột ngột hỏi tôi.

Tôi chẳng muốn động não làm gì nữa, chỉ muốn về nhà cho nhanh.

- Em không thích giải câu đố.

- Em thật là... – Anh ta cắn thìa, nói.

- Em thì sao?

- À, không sao. – Anh ta nhấc áo khoác trên vai ghế lên – Để anh đưa em về vậy.

Suốt dọc đường về, chúng tôi không nói gì với nhau, như thể đang dự đoán trước sự chia tay trong tương lai gần. Cho đến lúc xe của K. đỗ trước cửa nhà tôi, K. mới buông ra một câu ngắn gọn:

- Đó là thể diện của người đàn ông!

- Hở?

- Thể diện của đàn ông luôn quan trọng hơn tình yêu, thế nhưng đàn ông lại phải vứt bỏ sự kiêu hãnh ấy trước, bởi người phụ nữ mà anh ta yêu.

K. giữ tay tôi lại khi tôi vừa đưa ra mở cửa xe, trên mặt K. là một vẻ bất nhẫn mà từ xưa tới nay tôi chưa từng thấy:

- Thưa quý cô ngốc nghếch bởi vì quá kiêu hãnh, thứ bảy tuần sau cô có rành không?

Nguyễn Linh 0 Comment

Mùa đông nhạt nhòa

Minh đến Hà Nội vào một ngày mùa đông. Sinh ra và lớn lên ở thành phố quanh năm chỉ có hai mùa mưa nắng nhưng từ khi là một cô nữ sinh cấp ba, Minh đã yêu những bài hát về mùa đông Hà Nội. Giữa tháng 10 Sài Gòn vẫn nắng gay gắt mà tưởng như chỉ cần nhắm mắt lại, nghe những ca từ quen thuộc "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lạnh…" là trước mắt lại hiện ra cả một khoảng trời xao xác lá, xao xác gió heo may và bình dị đến thế. Cũng không có gì lạ khi một thiếu nữ dịu dàng, mộng mơ như cô lại yêu cái lạnh của mùa đông và vẫn nuôi ao ước rằng đến một ngày sẽ được ra Bắc, đi dạo trên con đường Cổ Ngư trong cơn gió mùa đông Bắc.

Và giờ đây Minh đang đứng trên đường Cổ Ngư, giữa mùa đông Hà Nội. Tháng 11 rồi, hàng cây ven hồ run rẩy rũ mình, trơ những cành khô không lá. Đường phố vắng hiu quạnh, vô tình lại càng làm cho không gian trở nên tĩnh lặng, xơ xác hơn. Đôi tay lạnh cóng xuýt xoa nhưng trái tim cô như đang bừng sáng, ấm áp biết bao bởi ước mơ bao năm đã thực hiện được. Không hiểu sao dù chưa trải qua mùa đông bao giờ, nhưng cái lạnh Hà Nội lại thân thiết đến thế, cũng giống như mỗi khi cô nhắm mắt tưởng tượng.

Cất từng bước chậm chậm, nhìn những quán cà phê ấm cúng bên đường, vô thức đẩy một cánh cửa rồi bước vào, chợt giật mình vì một giai điệu quen thuộc. Bản nhạc không lời Kiss The Rain buông từng nốt trong không gian ấm cúng này, bên tách cà phê ấm nóng khi ngoài kia, gió mùa vẫn không ngưng thổi vô tình lại trở nên hòa hợp đến kì lạ, tạo cho Minh một cảm giác nôn nao chưa bao giờ có trước đây. Gọi một cốc cà phê đậm đặc, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ và quan sát xung quanh. Minh yêu cái lạnh Hà Nội, yêu tình người giữa mùa giá rét này, và yêu giọng con trai Bắc, ngọt ngào như thể làm tan chảy cả mùa đông. Phải rồi, cô cũng từng mơ ước rằng trong chuyến đi Hà Nội lần này, cô cũng có thể tìm được một người thắp sáng mùa đông của riêng cô. Thả hồn theo những suy nghĩ vu vơ của mình, chẳng biết từ bao giờ Minh nở một nụ cười, nửa ngu ngơ nửa ngượng ngịu. Minh đấy, ngốc ngếch lắm, mơ mộng lắm. Nhưng nào có ai trách nhưng ước mơ vô thưởng vô phạt của Minh đâu.

Rời quán cà phê, Minh ghé vào hàng lưu niệm tiếp theo, chọn cho mình một đôi găng tay nữ lót nỉ ấm áp, thêm mội đôi găng tay nam màu nâu sẫm nhã nhặn. "Dành cho bạn trai tương lai của mình" – cô nghĩ thầm. Lạ thật, một mình nơi đất lạ này mà cô chẳng hề cảm thấy cô đơn mà trong lòng lúc nào cũng tràn ngập những suy nghĩ thích thú không ngớt.

Một giọng nam trầm thức tỉnh cô:
- Em lấy đôi này ư? Đôi găng này đẹp quá….
- Ơ… Vâng, em định lấy đôi này, để dành.

Anh hơi nhíu mày, dường như không hiểu lắm ý định của cô.
- À để dành cho bạn trai tương lai của em…
Một tiếng cười sảng khoái cất lên, làm trái tim cô bất chợt rung lên rộn ràng. Con trai Bắc là đây ư…
- Vậy em có thể nhường cho anh đôi găng tay này, cứ xem như anh là bạn trai tương lai của em được không – anh nói.

Không khí trở nên nóng hơn bao giờ hết, và nhìn nụ cười tươi rói vẫn chưa tắt trên môi anh, Minh biết rằng cô sẽ chẳng thể nào từ tối được lời đề nghị dễ thương đến thế.

***
Giờ thì Minh đang lang thang trên con phố sách gần hồ Hoàn Kiếm, tự chọn cho mình một cuốn sách để nhâm nhi tối nay. Ở Hà Nội hơn một tháng, ngoài giọng nói miền Nam mà rất ít khi cô cất lời, có vẻ như nhưng những thói quen sinh hoạt của cô cũng giống người Bắc mất rồi.

Bỗng thấy trên giá có một tựa sách rất thú vị: "Si mê và liều lĩnh", cô đang định kiễng chân lên với lấy cuốn sách thì một bàn tay nhanh hơn đã chạm được tới cuốn sách và đưa nó cho cô. Chủ nhân của cuốn sách ấy không ai khác lại chính là anh, người đã giành mất đôi găng tay của bạn trai tương lai của cô. Bất giác, cô thấy lòng mình ấm áp và trái tim vang lên những nhịp đập như tiếng reo vui. Vậy là cô và anh xem như có duyên rồi nhỉ…

Tạm biệt mùa đông sẽ lại có ánh nắng sưởi ấm tâm hồn cô (Ảnh minh họa)

***
Từ ngày hôm đó, kì nghỉ đông của Minh đã không còn "một mình nữa". Mùa đông mơ ước của cô đã trở thành hiện thực: có những sáng cà phê nóng, có những tối ngồi xuýt xoa bên tô phở, có xúng xính áo khăn, và có anh… Họ chưa một lần tỏ tình với nhau, nhưng những cái nắm tay, cái ôm cũng đến tự nhiên như thể mùa đông là chất xúc tác hiệu quả nhất để gắn kết con người.

Anh chu đáo với Minh, như người bạn, người anh và đôi khi như thể người cha chăm sóc cho cô. Cô mãn nguyện với những điều mình đang có nên chưa bao giờ đòi hỏi anh một lời hẹn ước, chưa bao giờ yêu cầu anh một sự khẳng định chắc chắn về mối quan hệ của hai người, chỉ thầm mong thời gian trôi thật chậm, để mùa đông kéo dài, để cô bên anh lâu hơn.

Có những buổi tối, cô ngồi sau xe anh, đút tay vào túi áo khoác của anh mà hít hà mùi của mùa đông, mùi nước hoa nhè nhẹ thanh thanh mà cô yêu biết mấy, nhìn quanh rồi chợt mỉm cười vì hình như trên phố chỉ toàn những đôi yêu nhau.
À. Mà cô với anh có phải yêu nhau không nhỉ? Cô cất lời vu vơ:
- Nếu đông tàn, nếu xa nhau, anh sẽ nhớ chứ?...
- Nhớ gì em?
- Nhớ cái lạnh ấy…

- Đông qua thì xuân tới, anh cũng yêu mùa xuân như mùa đông vậy. Vì mùa đông là khởi nguồn cho những cái mới, mùa xuân là mùa tái sinh.

Cô yên lặng, cười buồn… Anh không hiểu ý cô, hay anh hiểu nhưng lại không muốn trả lời câu hỏi ấy. Thực ra anh hiểu chứ. Anh biết cô muốn xa xôi điều gì. Chỉ có điều đúng là anh đang chờ đợi mùa xuân thật. Người con gái anh yêu ra đi vào một mùa đông lạnh giá, chỉ để lại lời hẹn: "Rồi mùa xuân em sẽ về…". Vậy mà đã ba mùa đông rồi ba mùa xuân trôi qua, người con gái ấy vẫn chưa trở lại, để trái tim anh ngày càng lạnh hơn sau mỗi mùa đông. Hôm gặp Minh ở cửa hàng lưu niệm, thấy cô đang đứng cười một mình, bất giác trái tim anh tan chảy. Anh muốn cho mình một cơ hội, một lối thoát, hay chỉ là tự vỗ về mình khi xa vắng người con gái kia – điều này chính anh cũng không hiểu. Hay đơn giản chỉ là anh thích những khoảnh khắc tĩnh lặng khi � �� bên Minh. Vì trong thâm tâm anh vẫn mong chờ mùa xuân đến…

***
Rồi cuối đông, mầm non vươn vai nhú mình ra khỏi những mắt cây chỉ sau một đêm ấm, tô màu xanh lún phún trên khắp hàng cây của mọi phố phường. Cô buồn bã nhận ra đã gần tới ngày trở về, mùa đông đã sắp kết thúc, và cô cũng sắp phải xa anh…

Hai tuần nay cô ít gặp anh hơn. Có lẽ ý thức được việc sắp xa anh, bỗng thấy cần lắm một lời hứa hẹn từ anh nên cô thấy mình yếu đuối hơn, hay lo sợ hơn. Anh cũng ít đòi đưa cô đi chơi hơn, lịch làm việc dày đặc hơn nên chỉ còn mình cô khám phá phố phường Hà Nội.
Bất chợt lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho anh
- Đông sắp hết anh ạ…
10 phút sau, tin nhắn từ anh:
- Ừ…
- Và em cũng sắp về Sài Gòn, găng tay cũng không dùng được nữa rồi….
- Ừ…
- ….

***
Cô không nhắn tin cho anh nữa. Sớm mai về Sài Gòn, tối nay ngồi sắp xếp đồ đạc vô tình nhìn thấy quả cầu pha lê tuyết anh tặng cô hôm nào. Anh bảo: "Em hãy mang mùa đông vào Sài Gòn, mang cả anh theo nhé". Còn giờ đây, có lẽ anh chẳng muốn theo cô nữa. Nước mắt từ đâu bỗng ướt má, ướt cả quả cầu trong veo như có thể soi đến tận đáy trong tay cô…

Ngày cô ra sân bay, anh không tiễn, chỉ nhắn một tin:
- Đông đã qua rồi, mùa xuân đã về. Bạn gái anh cũng đã trở lại. Cám ơn em về những ngày qua. Hy vọng em sẽ nhớ nhiều về Hà Nội. Tạm biệt em!
Cô cười gạt nước mắt, không còn cảm nhận về cái lạnh tê tái nữa, mùa xuân đang về thật rồi.

***
Sài Gòn nắng ấm. Cô trở về không một lời hứa hẹn từ anh, khi nắng đã bắt đầu xua tan đi cái lạnh giá của Hà Nội, khi phố phường bắt đầu đông đúc tấp nập trở lại. Minh bỗng thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuộc sống có biết bao mùa, đông qua thì xuân lại tới, tạm biệt mùa đông sẽ lại có ánh nắng sưởi ấm tâm hồn. Cô vẫn yêu mùa đông Hà Nội, vẫn yêu cái giọng ngọt ngào của con trai Bắc, nhưng không còn mơ mộng nhiều vào một câu chuyện tình yêu lãng mạn giữa mùa đông ấy nữa. Tất cả vì một tình cảm đã nhạt nhòa trong trái tim cô.

Nguyễn Linh 0 Comment

Bạn thân ghen với người yêu tôi

Em và nhỏ chơi thân với nhau từ hồi cấp 2 lên tới đại học, có chuyện gì cũng chia sẻ với nhau. Nhưng em nhận ra rằng nhỏ luôn luôn không thích bạn trai của em dù thế nào đi nữa: nhiều tuổi chê già, ít tuổi chê non nớt… Thậm chí, nếu chưa gặp mà chỉ xem ảnh, nhỏ cũng có thể nói: "Tao không thích anh này!". Tại sao nhỏ lại cư xử như thế?

Một điều tưởng như là nghịch lý nhưng lại luôn luôn xảy ra đó là các cô bạn gái thân hay phản đối bạn trai của nhau. Bạn có thể thấy rằng, nếu hai chàng trai chơi thân với nhau, một trong hai người có bạn gái thì người còn lại thấy chẳng làm sao cả, nhưng nếu hai cô gái chơi thân với nhau mà một trong hai người có bạn trai, người còn lại thấy rất có vấn đề. Điều này có thể giải thích là do người nữ có bản năng sở hữu, giữ chặt mối quan hệ (trong khi người nam có bản năng chinh phục, mở rộng mối quan hệ). Người bạn gái thân cho rằng bạn cũng thuộc sở hữu của cô ấy nên sẽ rất khó chịu nếu có "kẻ xâm lăng" chiếm đoạt trái tim cô bạn và mình sẽ "bị bỏ rơi". Từ đó, một cách rất bản năng, người bạn gái này sẽ tìm cách nói xấu hoặc can thiệp vào mối quan hệ kia, mà đã ghét nhau thì trong trứng gà cũng có thể tìm thấy xương, sẽ có rất nhiều lý do để nói xấu.

Đôi khi, cô bạn gái thân lại tỏ ra rất thích bạn trai của bạn. Điều này tưởng như ngược lại với trường hợp trên, nhưng về cơ bản lại rất giống nhau. Nếu gặp ở ngoài đường, chưa chắc cô bạn gái thân đã thích anh kia, nhưng vì đó là bạn trai của bạn thân nên tự dưng nổi máu "sở hữu", để mình không bị ai bỏ rơi cả. Hẳn bạn còn nhớ câu chuyện về Rebecca và Amaranta trong Trăm năm cô đơn của Marquez. Khi thấy cô chị Rebecca hẹn hò với Pietro Crespi, cô em Amaranta tỏ ý ghen tuông và làm đủ mọi cách để có được anh chàng; nhưng khi Rebecca bỏ anh ta để theo người khác, Pietro Crespi có theo đuổi Amaranta, cô cũng chẳng cần. Đó đơn giản là bởi tính sở hữu của Amaranta đã được thỏa mãn và lúc trước cô theo đuổi anh chàng kia hoàn toàn không phải vì t� �nh yêu.

Tỏ ra rõ ràng là điều cần thiết hàng đầu trong trường hợp này (Ảnh minh họa)

Vậy em phải làm thế nào để hòa hợp được mối quan hệ này, vì em không muốn mất đi ai cả?

Tỏ ra rõ ràng là điều cần thiết hàng đầu trong trường hợp này bởi mọi sự nhập nhằng đều dễ gây hiểu lầm. Tuy nhiên tỏ ra rõ ràng không có nghĩa là thô lỗ để làm mất đi mối quan hệ không dễ gì xây dựng được. Bạn nên:

- Trong trường hợp bạn gái thân không thích bạn trai, bạn có thể bớt kể chuyện về anh ấy cho cô ấy nghe. Thử đặt mình vào địa vị của bạn thân, suốt ngày nghe lải nhải về một anh chàng thì không ghét cũng thành ra phải ghét.

- Trong trường hợp bạn gái thân rất thích bạn trai của bạn, bạn đừng tạo điều kiện để họ gặp nhau. Đàn ông hay thích mở rộng mối quan hệ, bạn có thể hỏi thẳng anh ấy và yêu cầu anh tỏ thái độ rõ ràng là có tình cảm với ai. Người bạn gái của bạn thấy không có điều kiện thì sẽ phải tự rút lui. Trường hợp này, thậm chí bạn có thể đặt dấu hỏi về tình bạn đã có. Bạn gái thân của mình có thể thích bạn trai của mình (vì tình cảm là điều không thể kiểm soát được) nhưng có hành động để cua bồ mình thì phải xem lại.

Và trong mọi trường hợp, đừng quên rằng người đàn ông mà bạn yêu cũng là người bạn trong cuộc đời, có phải bạn định gắn bó lâu dài với anh ấy không? Hãy nhờ đến sự hỗ trợ và xem thái độ của anh ấy, vì nếu bạn có may mắn ở bên cạnh một người đàn ông tinh tế, biết cách cư xử thì mọi chuyện thật dễ giải quyết. Ví dụ, anh ấy không lấy số điện thoại của bạn thân bạn vì "cần gì có thể liên lạc qua em". Anh ấy có thể biết chọn vị trí hợp lý nhất khi ngồi cùng với nhóm, không tách bạn ra để nói chuyện riêng với cô khác bao giờ trừ những trường hợp bất khả kháng. Như thế lại hay, bởi nếu anh ấy mà có tính lăng nhăng thì người ta chưa có ý gì anh ấy cũng có thể chủ động, lúc ấy thì bạn có giữ cũng chẳng được, mà chẳng cần gi ữ để làm gì.

Nguyễn Linh 0 Comment

Ông ăn chả, bà ăn khoái

Thực tế chỉ ra rằng 80% phụ nữ đã từng GIẢ VỜ sung sướng còn tỉ lệ "gồng" ở nam giới cũng trên dưới 30%. Vậy đâu là sự thật đằng sau tình trạng "ÔNG ĂN, BÀ CHẢ KHOÁI" này?

Chị em bắn pháo bông

So với nam giới, đường lên tới "miền cực lạc" của phụ nữ thường đòi hỏi nhiều vào nỗ lực và ngoại cảnh. Hay nói cách khác, phần lớn thành công của phụ nữ là phụ thuộc vào "kỹ nghệ" của chàng. Vậy mà không ít chị em thường ca thán với nhau rằng các đức lang quân thích chạy đua nước rút trong khi cơ thể phụ nữ lại đang ở giai đoạn rục rịch chuẩn bị xuất phát. Để tránh gây tổn thương đến sự nam tính của chàng, những cô vợ đã quyết định chấp nhận thiệt thòi, giả vờ la hét, co rút cơ bắp như thể bóng đã sút trúng gôn.

Khi người phụ nữ nói dối, cô ta thường biết cách lấp liếm và đánh lạc hướng đối tác một cách tài tình. Các anh chàng thường tâm đắc trước màn biểu diễn điêu luyện của mình khi thấy nàng tỏ ra hân hoan. Thế nhưng, thực tế thì chỉ có chị em mới hiểu chuyện "bắn pháo bông giả" là như thế nào. Điều đáng lo ngại là việc "gồng" diễn ra phổ biến nhất ở những cặp vợ chồng sống với nhau lâu năm nhưng không có động thái gì nhằm làm mới mối quan hệ của mình. Mệt mỏi với việc nhà, chăm sóc con cái, cộng với ngọn lửa đam mê dần phai nhạt là nguyên nhân quan trọng khiến người phụ nữ buông lơi. Muốn xong sớm để đi nghỉ sớm thì tất nhiên là phải nhanh chóng để lừa chàng về đích một cách nhanh nhất.

Hà Lan tâm sự: "Đã lâu rồi chuyện mật ngọt của hai đứa mình cứ như là nghĩa vụ phải trả bài. Chàng nhà mình là dân IT chính hiệu nên khô khan lắm, những cử chỉ lãng mạn chẳng khác nào cơn mưa giữa sa mạc. Khi gần gũi không biết cách kéo dài mà chỉ có phết qua phết lại. Sau một lúc mình mất tập trung thế là giả một phát cho xong việc. Chàng thì cứ yên tâm là đã làm vợ hài lòng".

Minh Tuyết thì chia sẻ cách thức giả đò như thể là một chuyên gia chính hiệu: "Giả vờ sung sướng không khó tí nào. Muốn tăng sự tự tin của chàng thì bạn có thể tiến hành vào bất cứ thời điểm nào. Một nụ hôn, một cái vuốt ve của chàng cũng đủ để khơi ngòi cho những rung động giả. Khi chàng đang tập trung thực thi là cơ hội vàng để bạn chứng minh cho chàng thấy mình đang lên đến đỉnh. Bình thường chỉ việc xuýt xoa. Nếu muốn cường điệu hóa thì có thể la hét, thúc đẩy bằng lời nói và tập trung vào việc vận động các cơ bắp cùng chàng tạo nhịp. Cho đến khi bạn nhận ra rằng mình "diễn" quá chuẩn thì chàng đã hạ màn từ lúc nào".

Phần lớn thành công của phụ nữ là phụ thuộc vào "kỹ nghệ" của chàng (Ảnh minh họa)

Anh em châm ngòi xịt

Đâu chỉ nữ giới, nam giới cũng thích chơi trò dắt mũi người yêu của mình. Mặc dù độ tinh tế khác xa với chị em, thế nhưng vì ít khi làm nên độ bất ngờ lại cao hơn. Về cơ bản, nguyên nhân phổ biến dẫn đến việc nói dối ở nam giới và phụ nữ là khá tương đồng. Nhiều người cho rằng, đường lên đỉnh vinh quang tiêu tốn quá nhiều thời gian hoặc là đi mãi mà chẳng thấy đỉnh đâu, vậy nên giả vờ một phát cho xong chuyện. Có người thì không muốn đối tác bị tổn thương vì những nỗ lực vô vọng. Tất nhiên, chán nản, mất tập trung, không hứng thú, say xỉn và buồn ngủ cũng là những nguyên nhân dẫn đến việc "gồng".

Đàn ông thường không biết nói dối hoặc đã bắt đầu nói dối thì sẽ rất giỏi và rất thuyết phục. Khác với phụ nữ, khi đàn ông lên đến đỉnh vinh quang, họ luôn mang theo tinh binh như là minh chứng của sự thành công. Không có tinh binh, nghĩa là pháo xịt, hay nói cách khác chàng vừa mới "gồng" xong. Khi sự sung sướng của đàn ông lên tới cực điểm, hơi thở của chàng trở nên gấp gáp, nặng nề hơn và cơ bắp cũng trở nên căng cứng. Có người thì la hét còn người khác lại chỉ thốt lên những âm thanh vô nghĩa. Tất nhiên, khả năng lật mặt kẻ nói dối tùy thuộc vào kinh nghiệm tình trường. Nếu bạn hỏi chàng rằng: "Anh đã… chưa?" thì có nhiều khả năng câu trả lời được thay thế bằng một nụ cười nham hiểm.

Việc phụ nữ không nên tới đỉnh diễn ra khá phổ biến và được nhiều chuyên gia nhắc đến, trong khi nhiều người cho rằng chuyện nam giới không thể bắn pháo hoa là hoang đường? Về cơ bản, đàn ông dễ dàng lên tới điểm cực lạc hơn phụ nữ thế nhưng cũng có một số người mắc chứng bệnh chậm xuất quân. Nguyên nhân có thể do căng thẳng trong công việc, nghiện xem phim người lớn và tự "vận động" nhiều lần trong ngày… Nói tóm lại, sự trái khoáy trong cuộc sống là ở chỗ, có những người "chưa đi tới chợ đã tiêu hết tiền" trong khi người khác thì tiêu mãi mà vẫn không sướng.

Khi chàng có triệu chứng chậm xuất quân, bạn không nên quá lo lắng bởi có thể lỗi không phải từ bạn. Ngoại trừ bạn ép chàng làm việc quá sức vì phụ nữ có khả năng kết thúc bằng màn bắn pháo hoa cao trào tuyệt đỉnh trong khi nam giới lại cần có thời gian nên nòng trước khi nhả đạn.

Giống như nói dối, "gồng" trong chuyện chăn gối mang lại nhiều hậu quả khó lường. Bạn cho rằng mình không dám nói thật vì sợ chàng bị tổn thương thế nhưng đôi khi tổn thương lúc này lại có nghĩa là chàng và bạn cùng xây dựng những cách thức để làm hài lòng cả hai. Sự tin tưởng và thẳng thắn chính là bí quyết để hai người cùng sánh bước trong những lúc ái ân. Một khi đã nói dối, bạn sẽ tiếp tục dấn thân và tìm cách che đậy. Kết cục thì một người giống như chú nai vàng ngơ ngác còn người kia cứ mãi băn khoăn tìm kiếm trong vô vọng mà chẳng biết được cảm giác sung sướng thật sự sẽ "sung sướng" đến nhường nào.

Nguyễn Linh 0 Comment

Kế hoạch yêu “vô liêm sỉ” của tôi

Tôi từng là một chàng sinh viên nghèo miền Trung ra Hà Nội trọ học. Sau bao nhiêu năm phấn đấu, từ hai bàn tay trắng, giờ tôi đã sắp có tất cả. Đó thật sự là một hành trình gian nan, một cuộc đấu căng thẳng giữa lý trí và tình cảm.

Đã từng có những mối tình sinh viên trong sáng lãng mạn nhưng sau một thời gian hẹn hò yêu đương, tôi cay đắng nhận ra rằng, tình yêu không thể khỏa lấp những khốn khó tủi nhục do chữ nghèo mang lại.Mong muốn sống theo con tim trong tôi đã không thắng được khao khát chạm đến đỉnh cao của danh vọng. Càng yêu nhiều tôi càng nghèo thêm vì phải trang trải tình phí. Điều đó đã buộc tôi phải ra quyết định: một là ngừng yêu, hai là phải yêu "thông minh" hơn.

Tôi nhanh chóng từ bỏ những buổi hẹn cùng các cô nàng đi xe đạp để bắt đầu hành trình thực dụng của mình. Tại sao tôi lại không thể vừa yêu mà vẫn được nhận chút lợi lộc từ những cuộc tình đó? Tôi thực lòng cũng muốn thế lắm. Nhưng hiềm một nỗi, tôi là trai tỉnh lẻ, chẳng có chút vốn liếng gì để thu hút phái đẹp nên đành ngậm ngùi hạ tiêu chuẩn chọn bạn gái của mình xuống vài bậc.

Trong khi bạn bè cùng khóa yêu cô những cô gái nhà giàu, nhà mặt phố, thì tôi chọn cho mình một cô gái bán hàng cơm. Có người chê cười quyết định của tôi. Có người lại ca ngợi đây mới là tình yêu thật sự. Nhưng chỉ có tôi, người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.

Khi yêu cô bé hàng cơm, thay vì phải ra sức chiều chuộng hay tốn kém nhiều khoản chi phí thì tôi lại được một cô nàng ít học ấy chăm sóc tận tình và điều quan trọng là mấy năm đại học, tôi được ăn cơm ngon miễn phí. Tôi cũng xác định, đó là tình sinh viên chỉ yêu cho vui chứ chẳng bao giờ nghĩ sẽ đi đến cùng.

Tôi sống sót qua thời đại học với một chút vốn nho nhỏ được tích cóp từ tiền ăn chừa ra mỗi tháng. Ra trường và bắt đầu đi làm, nhận thấy cô hàng cơm năm xưa không còn hợp với vị thế của tôi bây giờ nên tôi cố tình mặn nhạt để chia tay em. Là một viên chức đàng hoàng, tôi không muốn vợ mình là một người buôn bán nhỏ lẻ và không được học hành đến nơi đến chốn. Tôi bội tình em và cũng thấy cũng có chút day dứt khihai đứa đã chấm dứt.

Khi đã trưởng thành hơn, tôi càng nghiêm khắc với bản thân mình trong hành trình thực dụng khi tìm kiếm tình yêu. Tôi mới chỉ bắt đầu kiếm tiền và đặt những viên gạch đầu tiên cho nền móng của mình. Do đó, tôi không muốn phung phí thành quả lao động đó cho người phụ nữ khác ngoài mẹ tôi. Tôi vẫn yêu nhưng những cô gái có hoàn cảnh kém cỏi hơn chưa bao giờ là đích đến của mình.

Tôi đang sống rất thực tế hay quá nhẫn tâm và thực dụng đây? (Ảnh minh họa)

Tôi chọn một cô gái dịu dàng, có chút địa vị trong ngành của tôi với gia cảnh tương đối tốt. Nhiều người nghĩ tôi ranh mãnh và thực dụng. Nhưng theo tôi để thích ứng với hôn nhân, xoay xở với kinh tế gia đình, nuôi nấng con cái, tích lũy tiền bạc xây dựng địa vị xã hội… thì chỉ những con người có đầu óc thực tế mới làm được. Lãng mạn chỉ còn là chút hương vị cuộc sống chứ không còn quá quan trọng.

Nghĩ là làm, tôi chấp nhận bỏ ra 10% tiền lương làm tình phí mỗi tháng. Tôi không thể yêu một cô gái nghèo dù thích thật lòng. Bởi vì tôi phải lo cho cả cuộc sống của cô ấy trong khi lương viên chức quèn của tôi chưa thể nuôi nổi bản thân mình.

Chúng tôi yêu nhau gần 2 năm. Khi hai đứa chuẩn bị tiến đến hôn nhân thì tôi gặp may mắn lớn. Giám đốc công ty đã để mắt đến tôi và có nhã ý giới thiệu con gái của ông. Tôi thấy khá áy náy với vợ sắp cưới của mình nhưng lời đề nghị đưa ra quá hấp dẫn.

Tôi sẽ được đề bạt thăng tiến, được cấp căn hộ cao cấp để ở sau khi kết hôn và những món hồi môn đáng giá. Thoáng nhẩm tính tôi thấy cô người yêu cũ không thể bằng được với con gái sếp. Nếu tôi lấy người yêu hiện tại và vẫn đều đặn làm việc ở vị trí cũ, có lẽ tôi sẽ mất đến 50 năm để có được tất cả những tài sản đó. Giờ đây, chỉ cần một cái gật đầu, tôi sẽ rút ngắn được nửa thế kỷ lao động của mình.

Nhưng con đường danh vọng đó không suôn sẻ như tôi mong đợi, bởi con gái giám đốc mắc dị tật bẩm sinh nên đã hỏng một mắt. Bấy giờ tôi mới chợt hiểu ra rằng đây thật sự là một cuộc mua bán. Cả hai bên đều khiếm khuyết nên cần có nhau để khỏa lấp nó. Họ cần mua duyên còn tôi lại cần tiền tài.

Tôi đã xin rút lui 1 tháng trời để suy nghĩ về cuộc trao đổi này hay chính xác hơn là tự giải quyết những mâu thuẫn trong lòng. Tôi yêu cô gái đã bên tôi 2 năm nhưng đồng thời cũng yêu lắm con đường tắt dẫn lối đến một địa vị mới cao hơn.

Tôi sợ khung cảnh gia đình lạnh lẽo với một người vợ khuyết tật. Nhưng tôi cũng sợ những trận cãi vã vì thiếu thốn, những bất lực và day dứt khi không có trong tay cả tiền tài lẫn danh vọng. Tôi không muốn mình là một thằng đàn ông bất tài, ì ạch cày bừa đến cuối đời vẫn chưa có chút vị thế nào trong xã hội. Cuối cùng, khao khát đó đã chiến thắng. Tôi quyết định rằng sẽ tập yêu thương người vợ mới khiếm khuyết của mình chỉ vì chữ tiền và danh vọng.

Ngày cưới đã cận kề, nhưng tại sao bắt đầu từ đêm qua tôi lại chẳng thể ngủ được. Có lẽ nào tôi đang đi sai đường không? Tôi đang sống rất thực tế hay quá nhẫn tâm và thực dụng đây?

Nguyễn Linh 0 Comment

Hà Lade nổi bật giữa đám đông

Hà Lade là cô gái năng động nhất trong các thí sinh lọt vào vòng chung kết Miss Teen 2011. Cô thường xuyên tham gia các hoạt động cộng đồng ý nghĩa cũng như những hoạt động bổ ích dành cho giới trẻ.

Vừa mới thi xong Đại học Văn hóa Hà Nội nên Hà Lade có khá nhiều thời gian để làm những công việc cô yêu thích. Đây cũng là khoảng thời gian rảnh rỗi nhất để Hà tự do đi du lịch, hoạt động nghệ thuật và xã hội.

Trong ngày hội "Giọt máu tri ân", Hà Lade và hot boy Tùng Tống đã có mặt khá sớm để chuẩn bị cho chương trình. Vì trước đó đã được tham gia một lớp tập huấn nên Hà Lade rất hồ hởi hòa mình vào "giọt máu kỷ lục" hát vang bài ca tình nguyện và nhảy flash mob cùng 4000 bạn trẻ trên địa bàn Hà Nội.

Một số hình ảnh của hot girl Hà Lade trong ngày hội "Giọt máu tri ân":

Hà Lade có mặt khá sớm

Cô đến cùng hot boy Tùng Tống

Lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn

Và luôn nổi bật trước đám đông

Cùng hòa chung niềm vui với mọi người

Rất chăm chú theo dõi chương trình

Nguyễn Linh 0 Comment

Miss Sport Diệp Lâm Anh khoe nét gợi cảm

Diệp Lâm Anh - ca sỹ, diễn viên, người mẫu nổi tiếng Sài Gònđến với cuộc thi Miss Sport khiến mọi người không khỏi ngỡ ngàng. Dù đã có tiếng tăm trong làng showbiz Việt song khi đến với Hoa khôi Thể thao 2012, Diệp Lâm Anh vẫn rất thân thiện, hòa đồng với mọi người.

Cô được ban tổ chức đánh giá là thí sinh có gương mặt sáng, thông minh, sở hữu một hình thể cân đối và thực hiện các bài tập rất tốt. Trong thời gian tham gia các hoạt động bên lề Chung kết Hoa khôi Thể thao 2012, Diệp Lâm Anh gây ấn tượng với mọi người bởi cách làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ và luôn biết làm nổi bật mình trước đám đông.

Khi đến với Hoa khôi Thể Thao, Lâm Diệp Anh chia sẻ: "Dì ruột của em cũng từng là một trong những ứng viên lọt vào top 15 của cuộc thi Hoa khôi Thể Thao mùa đầu tiên năm 1993. Bà ngoại em kể lại vẫn nhớ như in đêm chung kết, khi bà và mẹ đi cổ vũ cho dì nhưng không biết chuẩn bị hoa để tặng nên khi các thí sinh khác được gia đình lên tặng hoa mà dì em lại không có nên dì hơi buồn. Đấy là một chút sơ suất nhỏ nhưng khiến mọi người nhớ mãi. Bây giờ, mỗi lần họp gia đình, mọi người vẫn thường kể lại câu chuyện đó và cười rất vui vẻ. Cũng chính vì những kỷ niệm thân thương ấy đã khiến em có nhiều động lực hơn khi đến với Miss Sport 2012".

Hiện tại, Lâm Diệp Anh đã cùng 34 thí sinh đến từ khắp mọi miền tổ quốc hội tụ tại Đà Nẵng để tập luyện và chuẩn bị cho đêm chung kết Hoa khôi Thể thao vào 5/8 tới.

Ngắm Diệp Lâm Anh kiều diễm trong bộ đầm trắng tinh khôi:

Make up: Quốc Hưng

Photo: Ngọc Linh

Nguyễn Linh 0 Comment

Doicanh.org, blog lop 12a1, thpt ydon, thpt y don, thpt y don dakpo, dak po gia lai, doc truyen tinh yeu, doc truyen doi canh, doc truyen lang man, doc truyen tinh cam, huong dan lam blogger, blog truyen, blog hoc sinh, huong dan rap, rap viet hot trong thang