• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Sài Gòn ngày mưa...

Người ta biết đến Sài Gòn với cái bầu không khí nóng bức, tiếng còi xe mỗi khi kẹt đường giờ tan sở. Ấy vậy mà hôm nay, một cơn mưa bất chợt làm mát cả đất trời Sài Thành... Thấp thoáng bóng em trong chiều gió lộng. Cơn mưa bất chợt thấm ướt vai em. Người ta biết đến Sài Gòn với cái bầu không khí nóng bức, tiếng còi xe mỗi khi kẹt đường giờ tan sở. Đó như là quy luật, sự vận động của conngười sống ở đất Sài Gòn. Ấy vậy mà hôm nay, một cơn mưa bất chợt làm mát cả đất trời Sài Thành. Bao dự định của loài người có thể sẽ bị tan trong những giọt mưa. Mưa Sài Gòn. Ngày hôm qua, có ai đó nói với bạn hôm nay sẽ dậy sớm để mua đồ ăn sáng chuộc lỗi với bạn, nhưng cơn mưa bất chợt khiến người ta đến muộn. Và rồi giận hờn có nối tiếp giận hờn hay không? Ngày hôm qua, bạn hẹn với đứa bạn thân mà lâu lắm rồi chưa gặp. Bạn muốn ở bên người bạn ấy cả ngày, nhưng cơn mưa bất chợt làm bạn mất một khoảng thời gian kha khá, làm hứng thú cuộc đi chơi của bạn giảm đi vài phần. Ngày hôm qua, bạn muốn hôm nay sẽ thưởng thức cafémột mình vào buổi sáng tại góc quán quen thuộc, chỉ một mình thôi. Nhưng cơn mưa bất chợt níu chân bạn ở nhà trong cái sự quyến rũ củachăn ấm, đệm êm.Ngày hôm qua, bạn đi làm, đi học, dù bị kẹt xe, nhưng sẽ chẳng bị ướt người nếu dừng đèn đỏ. Nhưng hôm nay, cơn mưa bấtchợt khiến bạn ướt áo khi dừng chờ đèn xanh. Ngày hôm nay, cơn mưa bất chợt có thể phá vỡ, trì hoãn những dự định của ngày hômqua. Nhưng… Ai đó đem đồ ăn sáng đến muộn cùng với một bộ dạng “không thể không thương” trong chiếc áo mưa ướt mèm vì nước. Bạn sẽ phải mỉm cười vì hạnh phúc. Và rồi, bạnsẽ thầm cảm ơn cơn mưa bất chợt chứ? Vì bạn đã nhận ra có một người luôn yêu thương bạn thật lòng. Hạnh phúc đơn giản là khi nhận ra những điều bình dị trong cuộc sống. Cuộc đi chơi sẽ chẳng thú vị nếu như chỉ có ánh nắng gay gắt và không khí oi bức phải không? Sau cơn mưa trời lại sáng, mưa bất chợt nhưng rồicũng sẽ tạnh, để lại cho Sài Gòn một bầu không khí tronglành. Gặp bạn bè trong một không gian mới – khác mọi ngày, cũng thú vị hơn rất nhiều. Thưởng thức café buổi sáng cùng với cơn mưa bất chợt – một người bạn đặc biệt. Người bạn này sẽ thì thầm cho bạn nghe tiếng lòng của gió, của mây, sẽ cho bạn nghe những bản nhạc đặc biệt mà chỉ có mưa mới tạo ra được. Cơn mưa bất chợt gói nắng vào trong lòng, để thêm vào tách café của bạn một hương vị mới – hương vị của mưa. Những giọt mưa đọng trên áo, trên tóc, trên mặt người đi đường, nhưng bạn chợt nhận ra những nét mặt khác với thường ngày. Không nhănnhó, không vội vã vì phải chờđèn xanh, có lẽ cơn mưa bất chợt đã phần nào đó làm dịu mát nỗi lòng của con người. Để họ có thể dễ dàng thở ra những muộn phiền, để mưa làm trôi đi bao nhọc nhằn ngày cũ. Đến vội vàng, nhưng dư âm đọng lại. Cơn mưa bất chợt khiến lòng người bỗng thổn thức và đặc biệt hơn, ai cũng sẽ nhận ra sự thay đổi của đấttrời, của chính mình. Vì mưa đánh thức con người khỏi cái vòng tuần hoàn của công việc, của cuộc sống. "Mưa bất chợt đến rồi lại đi Để lòng em cồn cào hoài niệm cũ..."
Nguyễn Linh 0 Comment

Anh vẫn bên em

Anh vẫn bên em Trung tâm mua bán không vắng cũng không đông quá. Hôm nay là cuối tuần nhưng có lẽ còn sớm nên mọi người chẳng việc gì phải vội vã. Đăng nảy sinh ý định đi thử lên lầu 5, lầu trên cùng, để xem người ta bày bán những gì. Tầng năm đây rồi. Ở đây người ta bán sách và anh trông thấy vài đứa nhỏ đang ngồi bệt xuống sàn mà đọc. Ơ... Hình như tòa nhà biết rùng mình. Đăng cảm thấy lảo đảo, và sách đổ xuống như có ai cố tình nghiêng cáckệ. Những đứa trẻ hoảng hốt chạy vội xuống lầu. Tòa nhà không đứng vững nữa. Dường như nó đang nhũn ra và run lên cầm cập. Chuyện gìđang xảy ra? Chưa lần nào trong đời Đăng gặp phải tình huống này. Rầm! Rầm! Có cái gì đó đang rơi đổ xuống. Những hình ảnh ngổn ngang giăng đầy trước mắt anh. Một vật va vào đầu anh, cứng lạnh, Đăng lịm dần. Anh thấy mình trôi tuột đi... Đăng tỉnh dậy khi xung quanh anh là bóng tối rợn người. Anh hồi tưởng tất cả những gì đã xảy ra. Hình như là một trận động đất lớn chưatừng có ở thành phố này... Có thể anh đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát của tòa nhà. Vừanghĩ đến tình cảnh của mình,Đăng nhận ngay ra có rất nhiều tảng gạch vỡ đang đè lên khắp người anh. Tòan thân tê liệt. Ngay cả đầu của anh cũng lọt thỏm trong đống đổ nát, chỉ có một khe hở nhỏ xíu để anh có thể nhìn ra ngoài. Không biết bây giờ là mấy giờ? Xung quanh hoàn toàn im ắng. Đăng mệt lả, cổ họng khô cháy và toàn thân dường như đã hóa thạch. Đăng nghĩ có lẽ rồi anh sẽ chết. Nhưng vào giây phút đó, chàng trai mới ngoài hai mươi không thấy sợ cái chết bằng sợ nỗi cô đơn. "Hơ... hơ...". Một tiếng rên yếuớt vang lên từ đống đổ nát. Tiếng người hay tiếng nhữngâm hồn? Đăng nín thở lắng nghe. Tiếng rên ấy không xa lắm. Thượng Đế ơi, đó là tiếng con gái! Không hiểu sao Đăng lại tin vậy. - Ai đấy? Tôi là Đăng. Tôi còn sống. Đăng cuống quýt lên tiếng. Có lẽ câu chào của anh khôngđược bình thường lắm. Nhưng bình thường sao được, anh đang ở trong một tình thế khác thường mà. Tiếng rên lại vang lên, lần này nhỏ hơn. Đôi môi bỏng rát của Đăng lại thều thào: - Cô gì ơi, cô mệt lắm à? Đáp lại câu hỏi của Đăng chỉ là khoảng im lặng rợn người. Cô gái ấy ra sao? Lúc này, Đăng muốn cô gái kia phải sống, chỉ vì anh không thể chịu nổi sự cô đơn. Thời gian dần trôi... Đăng thấy sinh mạng mình cũng đang dần tắt lịm. Anh sẽ chết mòn chếtmỏi vì nỗi cô đơn, vì bị bỏ quên giữa chốn tan hoang này. Rất lâu sau đó, khi nỗi chờ đợi và tuyệt vọng xoắn lấy nhau, bện thành một sợi thừng rối rắm trong lòng Đăng thì tiếng rên lại cất lên, nho nhỏ. Lần này Đăng khôngcuống cuồng nữa. Anh lắng nghe thật kỹ, tập xác định khoảng cách từ tiếng rên. Có thể cô ấy chỉ cách anh một cái vươn người. Phải làm mộtđiều gì đó... Đăng cố cử động chân tay nhưng quả là bất lực. Đăng chỉ còn cử động được mấy ngón tay, là phần thân thể duy nhất không bị vùi trong gạch vỡ. Những ngón tay Đăng lần tìmtrong những tảng gạch chất chồng. Từng chút, từng chút một, ngón tay trở thành đôi mắt, thành cả bước chân, cả trái tim anh. Ngón tay cử động như nhịp tim đang đập. Nhịp tim của một con người đang hướng đến một con người giữa mông mênh chỉ cát đá. Anh chợt nghe một tiếng động gì đó... rất khẽ khàng..., và hình như... đã có một làn hơi mỏng mảnh. Thượng Đế ơi, tay con vừa chạm phải cái gì thế này? Những ngón tay! Bỗng dưng Đăng rơi nước mắt. Giữa sa mạc cô đơn này, những ngón tay con người vẫn tìm đến được với nhau! Đăng cảm thấy biết ơn cô gái kia vô cùng, biết ơn những ngón tay cô đã tìm đến những ngón tay Đăng. Cứ thế,len lỏi giữa đá cát, những ngón tay của hai con người xa lạ cứ xoắn lấy nhau. Anh lại cất tiếng, dù việc mở miệng làm môi anh như nứt rạn ra: - Cho anh gọi là em nhé! Để anh thấy tự tin hơn. Em biết không, khi tỉnh dậy một mình, anh thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Con người luôn cần nhau phải không em? Cô gái không trả lời nhưng Đăng tin rằng cô đang lắng nghe anh nói. - Có một người bên cạnh, anhcảm thấy mạnh mẽ hơn nhiều. Anh sẽ hát cho em nghe. Tiếng hát sẽ làm cả anh và em không còn thấy côđơn! Giọt sương đời một ngàysẽ vỡ tan. Ta có như sương sáng bừng trước khi tan biến? Giọt sương có còn vương trong nỗi nhớ, của một người dậy sớm lúc hừng đông? Tám mươi sáu nghìn bốn trăm giây một ngày chẳng còn gì cả. Hình hinh sex bóng ta có còn chăng trong nỗi nhớ của người? Khoảnh khắc này là một trong tám mươi sáu nghìn bốn trăm giây một ngày... Em ơi, sao không gần nhau thêm chút nữa?... Khi Đăng ngừng hát, anh cảmthấy những ngón tay cô gái nắm chặt hơn những ngón tay mình. Cô gái thều thào: - Cám ơn anh đã hát vì em... Gia đình, bạn bè em và... anh ấy sẽ chẳng thể ngờ được emcó thể nghe... nhạc giữa chốnhoang tàn, chết chóc này. - Anh ấy? Người yêu của em à? Chắc là một tình yêu rất đẹp? - Tất cả mọi thứ đến với em đều nhẹ nhàng, tình yêu cũng thế. Kể em nghe đi, về người yêu của anh... - Biết nói thế nào nhỉ?... Khi cần đưa tay ra đón lấy cơ hội, anh đã chậm một giây... - Rút kinh nghiệm đi! - OK! Xin chấp hành... Em cứ ngủ đi, nếu mệt... - Em không dám ngủ đâu anh.Sự yên ắng này làm em sợ... - Vậy thì anh sẽ hát cho em yên tâm... Giọt sương đời mộtngày sẽ vỡ tan... Cô gái định bảo anh đừng hátvà hãy ngủ đi, nhưng những giai điệu đã vang lên. Những giai điệu như chiếc nôi, như nhịp võng nhịp nhàng đưa côtrở về giấc mơ ngày thơ trẻ... Khi cô gái mở choàng mắt dậy, cô rất bàng hoàng: - Kìa anh, anh vẫn đang hát đấy à? - Em dậy rồi à? Anh hát để ngay trong giấc mơ em cũng không phải lẻ loi... Anh không biết mặt em, không biết tên em, không biết liệu bọn mình có thoát khỏi đây không... Anh cảm giác những giây phút cuối của đời mình đang mất đi. Anh không muốn chúng trôi qua vô nghĩa, nên anh dành để tặng em... - Anh thật lạ... Lạ hơn tất cả những người em đã gặp. - Đương nhiên rồi. Làm gì có ai gặp em khi đang bẹp dí dưới đống gạch khổng lồ đâu. Chắc người yêu em đangphát điên lên ngoài kia và mọi người phải khó khăn lắmmới ngăn không cho anh ấy chạy vào đây... Có thể khi ra khỏi nơi này, em sẽ quên tất cả... - Như thế thì em bội bạc quá, anh nhỉ... - Anh đã làm được gì cho em đâu... - Vào lúc nguy cấp nhất của đời mình, anh đã ở cạnh em. Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để em biết ơn anh. - Em là một cô gái thật lạ. Cả hai cùng bật cười. Thời gian nặng nề trôi qua. Họ không thể biết điều gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài, chỉ còn lắng nghe hơi thở yếu ớt của nhau, vì khôngcòn sức để nói. Rồi đột nhiên,cô anh sex gái lên tiếng: - Em không chịu nổi nữa rồi, em phải đi đây... Đăng hoảng hồn: - Đừng, em. Cố lên! Rất có thểmọi người sẽ tìm ra chúng ta.Anh không có người nào đang chờ anh ngoài kia. Nhưng em thì khác... Cô gái thều thào: - Anh hát cho em nghe đi. Cái im lặng này quá chết chóc. Trời ơi, làm sao em không nhìn thấy anh... Cho em biết là anh vẫn còn bên đó đi... Đăng mấp máy môi nhưng anh biết chắc mình không thể hát nữa. Phải khó khăn lắm anh mới có thể nói cùng cô: - Được rồi, anh sẽ hát cho em nghe bằng những ngón tay... Đăng gõ lên những tảng gạchvỡ. Tiếng gõ cộc... cộc... cộc... như khẳng định: anh vẫn ở bên em. Những tảng gạch vỡ này đang trở thành một dàn nhạc, cổ vũ cho một người đang kiệt quệ. Cô gái cảm thấy bình yên lại khi nghe tiếng ngón tay Đăng gõ trên gạch. Bùng lên trong cô suy nghĩ: Mình không thể chết. Khi nào chàng trai kia còn sống thì mình không thể chết! Không thể để anh ấy lại một mình ở nơi địa ngục này... Một ngày, một ngày, rồi lại một ngày... Cho đến một buổisáng, khi cô gái đã lả đi, thiêm thiếp, và những ngón tay Đăng vẫn âm thầm, bền bỉ gõ trên mảng tường vỡ, một điều kỳ diệu đã xảy ra... - Anh ơi, anh có nghe gì không? Tiếng động... Hình như có ai đó cố ra hiệu cho bọn mình... Hai nhân viên cứu hộ đang cốtìm một lần cuối cùng những người vẫn còn mất tích sau trận động đất, đã nghe thấy tiếng gõ của Đăng và đã lần theo âm thanh yếu ớt ấy, tìm ra họ. Những ánh đèn pin sục vào những ngóc ngách của đống hoang tàn. - Trời ơi, anh nhìn xem kìa! Một người...! Anh ta vẫn còn sống sau một tuần bị chôn vùi trong gạch đá! Anh bạn trẻ ơi, anh cừ quá! - Anh chàng này gần như đã mê man mà tay vẫn cố gõ lênmảng tường vỡ. Rồi sẽ có cả một chuyện dài về anh ta đây! Khi được hai nhân viên cứu hộ tháo dỡ các phiến gạch nặng trĩu đè lên người, Đăng dần hồi tỉnh lại. Một tia sáng lóe lên giữa cái màn mờ mịt trong óc anh. Anh vội lên tiếng: - Các anh... Xin hãy cứu cô gái trước! Cô ấy yếu lắm rồi, các anh có thấy cô ấy không, cô ấy nằm giữa đống gạch gần tôi đấy... Sau khi đưa hai nạn nhân đếnbệnh viện, hai nhân viên cứu hộ ra về, trò chuyện cùng nhau: - Có lẽ họ là cặp tình nhân anh hả? Họ sẽ cưới nhau và hạnh phúc suốt đời. - Anh nói cứ như truyện cổ tích... - Tôi cho là một tuần sống cùng nhau giữa chốn tan hoang này sẽ khiến họ khôngbao giờ có thể xa nhau được. Mà này, sao lại phải cần đến một trận động đất mới có thểhiểu được lòng nhau nhỉ? Tôithì tôi chỉ muốn về ngay nhà và hôn vợ ngay lập tức! Vừa tỉnh dậy sau thời gian dài hôn mê, Đăng hỏi ngay: - Cô ấy đâu rồi? Cô ấy có bình yên không? Người y tá nhanh chóng hiểu ra anh muốn hỏi cô gái cùng lâm nạn với mình, đã trả lời rằng khi nào anh khỏe hơn, anh có thể sang thăm cô ấy. *** Cuối cùng thì Đăng cũng có thể ngồi xe và tự mình lăn bánh xe đi. Anh bị liệt do chấn thương quá nặng. Các bác sĩ bảo trường hợp của anh vẫn có thể chữa được, nhưng hy vọng thì rất mong manh. Đăng không quan tâm đến điều đó. Đốëi với anh, việc được sống và được chứng kiến mọi người quan tâm đến mình đã là một niềmhạnh phúc vô bờ bến. Điều duy nhất anh còn băn khoăn là sức khỏe của cô gái. Anh lăn xe sang phòng cô gáitheo lời chỉ dẫn của y tá. Cửa phòng chỉ khép hờ. Anh nhìn vào trong. Một cô gái xinh xắn đang mỉm cười cạnh người yêu. Nàng hoàn tòan lành lặn. Đăng cảm thấy hạnhphúc biết bao khi giờ đây, anh đã nhìn thấy gương mặt người con gái từng ở cạnh mình lúc thập tử nhất sinh. Anh nhìn cô, mỉm cười. Cô gáingạc nhiên, hỏi: - Anh là ai? Đăng cảm thấy nhói lòng. Anh ngượng nghịu: - Xin lỗi... tôi nhầm phòng. Và anh vội vàng lăn nhanh những vòng xe. Anh hiểu người ta phải biết chấp nhận những mất mát, thua thiệt, cho dù lòng đau đớn tới đâu... - Giọt sương đời một ngày sẽ vỡ tan. Ta có như sương sáng bừng trước khi tan biến?... Tiếng hát làm anh sững lại. Có thật là anh đang nghe mộtgiọng hát không, hay tiếng hát từ cơn mơ vẳng đến? Anhtừ từ ngoái đầu nhìn lại. Cô gái, với gương mặt xanh xao của người chưa hoàn toàn bình phục, đang cất lời: - Giọt sương có còn vương trong nỗi nhớ, của một ngườidậy sớm lúc hừng đông? Támmươi sáu nghìn bốn trăm giây một ngày chẳng còn gì cả. Hình bóng ta có còn chăng trong nỗi nhớ của người? Khoảnh khắc này là một trong tám mươi sáu nghìn bốn trăm giây một ngày. Anh ơi, sao không gần nhau thêm chút nữa..
Nguyễn Linh 0 Comment

Truyện hay: Vì sao tay con gái lại mềm?

Năm ấy họ mới tròn 18 tuổi. Chàng trai tỏ tình với một cô gái hết sức bình thường. Đó là lần đầu tiên có người nói lời yêu với cô gái. Cô gái ngâythơ nghĩ rằng tình yêu thật giản đơn. Cô nhanh chóng đón nhận tình yêu của chàng trai. Họ bên nhau rất ngọt ngào. Lúc nào chàng trai cũng nhường nhịn cô gái, cô gái nói gì chàng trai cũng nghe, thậm chí ngay cả khi côgái muốn chia tay. Cho dù cô gái có đưa ra quyết định gì, chàng trai cũng đều đồng ý. Nhưng khi cô gái muốn làm em gái của chàng trai thì chàng trai chưa bao giờ gật đầu.Cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.Họ học ở hai trường khác nhau. Chàng trai tốt nghiệp sớm hơn cô gái và đi làm ở một công xưởng. Anh rất tốt với cô gái. Mỗi lần có lương, anh đều dẫn cô gái đi chơi, mua cho cô gái rất nhiều quần áo. Mỗi lần như thế, cô gái thường đặt một nụ hôn thật ngọt ngào lên má chàng trai, rồi nắm chặt lấy tay chàng trai.Cô gái lúc nào cũng chê tay chàng trai cứng. Chàng trai cười, nói: "Vì có em nên anh phải ra sức kiếm tiền để em được hạnh phúc, vì thế tay anh mới cứng thế này". Nghe rồi, mắt cô gái thấy cay cay, nước mắt lăn dài trên má.Chàng trai ôm lấy cô gái, hôn lên hai hàng nước mắt đang chảy, nói: "Nước mắt rất mặn,sau này em sẽ không để em phải khóc những giọt nước mắt đau thương, nước mắt của em phải là nước mắt ngọt," Cô gái ghẽ xoa đầu chàng trai: "Anh ngốc của em, làm gì có nước mắt ngọt."Thời gian trôi qua thật nhanh.Họ đã 26 tuổi. Cô gái vẫn chưa nói chuyện của hai người với bố mẹ. Hôm ấy, chàng trai lại nhắc cô gái chuyện tương lai. Chàng trai đã nổi cáu.Đây là lần đầu tiên chàng trai tức giận, là lần thứ hai cô gái khóc. Cô gái khóc rất đau lòng. Nhìn thấy bạn gái buồn,trái tim chàng trai cũng nhói đau. Chàng trai lau nước mắt trên mặt cô gái. Cô gái cảm thấy bàn tay chàng trai hình như có vết chai. Cô dắt tay chàng trai về nhà.Nhìn thấy hai người, bố mẹ cô gái vô cùng giận dữ. Nhưng sự kiên quyết của cô gái khiến bố mẹ rất buồn. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Sau đó, cô hứavới bố mẹ sẽ không qua lại với chàng trai.Ai ngờ, cô gái lén lấy sổ hộ khẩu của gia đình và cưới chàng trai. Cô để lại một bức thư rồi bỏ nhà ra đi. Bố mẹ không đi tìm cô. Ngày cưới, mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ có người của nhà trai.Cô gái thấy rất cô đơn. Đêm tân hôn, chàng trai ôm chặt lấy vợ, khẽ thì thầm vào tai vợ: "Vợ yêu à, đừng buồn nữa nhé, anh sẽ mang lại hạnh phúc mãi mãi cho em, sẽ làm em không sợ tuổi già," Người vợ mỉm cười. Những ngày tháng sau đám cưới, họ sống rất hạnh phúc. Hai năm sau, họ có một cậu con trai. Chồng cô bảo cô nghỉ việc ở nhà trông con. Người vợ đồng ý. Vẫn như năm xưa, mỗi lần được lĩnh lương anh đều đưa vợ đi mua sắm quần áo và làm đẹp. Vợ anh ngày càng xinh đẹp, còn anh đã bắt đầu có tuổi.Người vợ bắt đầu trách cứ chồng kiếm ít tiền, người thì ngày càng già đi. Với suy nghĩ ấy, người vợ đã đi ngoạitình. Chồng cô đã phát hiện ra những tin nhắn rất mùi mẫn, tình cảm trong điện thoại di động của vợ. Anh muốn nói chuyện thẳng thắn với vợ, muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng vợ anh đã nói người đàn ông kia là một ông chủ lớn rất giàu có. Anh ta có thể đem lại hạnh phúc cho cô, cô mong là chồng cô sẽ để cô ra đi.Người chồng tát vợ. Người vợbật khóc. Đây là lần thứ ba côkhóc. Người vợ chạy ra khỏi nhà. Ngày hôm sau, người chồng gọi điện cho vợ nhưngcô không nghe máy. Anh nhắn tin bảo vợ đưa con về. Đơn ly dị anh đã viết xong. Nửa tiếng sau người vợ về đến nhà. Cô thu dọn quần áo. Nhìn tủ quần áo gần như trống không, chỉ còn lại vài bộ quần áo của chồng. Cô lau vội nước mắt dắt con đi. Người chồng chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc.Tối hôm ấy nhân tình của cô đón cô về nhà. Cô không thấyvui một chút nào nhưng vẫn cố cười gượng gạo. Cô nắm lấy tay nhân tình, cảm thấy tay anh không có một vết chai sạn nào, cũng không bị thô ráp. Nhân tình nhìn thấy cô thất thần nhìn tay mình, cười nói: "Em biết không? Anh thực sự rất tò mò là vì sao tay em vừa mềm vừa mịn." Cô im lặng như người mất hồn, nước mắt trào ra, như chiếc vòng ngọc bị đứt, nghẹn lời nói: "Vì em có một người chồng luôn yêu thương em."Cô nói xin lỗi nhân tình rồi đi mất. Trên đường về, cô luôn miệng nói: "Chồng ơi, em về đây, anh có đang tìm em không đấy?" Về đến nhà, cô mở cửa vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô đứng khựng người lại. Chồng cô nằm trên giường, máu đỏ nhuốm đầy chăn. Chồng cô đã cắt cổ tay tự sát. Có một bức thư để trên bàn:"Vợ yêu à, cho phép anh được gọi em một lần như thếđược không? Trong tim anh em luôn là thứ quý giá nhất. Năm xưa anh có nói anh sẽ không để nước mắt em có vị mặn, nước mắt em phải có vị ngọt. Thực ra anh muốn nói là anh sẽ không bao giờ để em phải khóc vì anh, chứ nước mắt có bao giờ ngọt được đâu em? Em thường chê tay anh chai sạn. Em có biết tại sao tay anh có nhiều chai sạn thế không? Một nửa vết chai trên tay anh là vì em.Anh không muốn em phải vấtvả, không muốn em không được hạnh phúc. Em thường nói người phụ nữ có bàn tay mềm là người phụ nữ có phúc. Vì thế anh nhất định phải làm em hạnh phúc, không muốn em phải thất vọng. Em đã hi sinh tất cả vì anh, trong đó có cả bố mẹ em. Anh làm sao nhẫn tâm đểem không được hạnh phúc. Em đã giành cả cuộc đời em cho anh. Đến kiếp sau nhất định anh sẽ không buông tay,cũng sẽ không để em đi. Em yêu ơi, anh yêu em, thực sự rất yêu em."Người vợ khóc, cô nắm lấy tay chồng, nói: "Chồng ơi, tay anh nhiều chai sạn quá, tại sao anh không đợi em, anh đirồi ai chăm sóc em đây, anh nỡ để em lại một mình sao anh?"
Nguyễn Linh 0 Comment

Anh yêu em khác mọi người

Em bảo anh: “Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo:Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo. Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnhsoạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờem mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy”. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâmvà nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lạibảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Tóc em rụng nhiều quá, thếmà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói”. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi,sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơilà bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩrằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũngchẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành mộtcon hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy”. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút, ...đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốtrồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúcvào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này”. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm,cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét,mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áokhoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia”. Mới đầuem cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xótxa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì -đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em bảo anh: “Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất”. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì -đây là cách yêu của anh, khác với mọi người. Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻngoài không quan tâm của anh có một tráitim khó diễn tả bằng lời nói, một trái timyêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
Nguyễn Linh 0 Comment

Chuyện tình cảm động cuả 2 chú chim

Img
Chim mái bị thương nặng, chim trống ngày ngày kiếm mồivề nuôi người bạn tình......
Img
...và túc trực bên cạnh bảo vệ chim mái , chăm sóc với một tình yêu sâu đậm và sự nhẫn nại vô bờ bến...
Img
Rồi một hôm, chim trống đi kiếm mồi khi trở về thì chim mái đã chết.Chim trống vật vã, cố lay chim mái dậy trong tuyệt vọng...
Img
Cuối cùng, chim trống cũng phải chấp nhận sự thật: người bạn đời đã đi xa. Nó bần thần nhưkẻ mất hồn....
Img
Đau khổ tột cùng, nó đứng bên xác người bạn đời và kêu lên từng hồi thống thiết....Chuyện còn kểrằng chú chim trống đã đứng canh xác người bạn đời củamình cho đến khi thối rữa mới chịu bay đi.Những bức ảnh này được chụp tại Ukraine đã khiến cho hàng triệu người rơi lệ.
Vậy đó, đôi chim nhỏ bé này đã dạy cho chúng ta, những cặp vợ chồng"người", một bài họcthủy chung: "khi thịnh vượng cũngnhư lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và nâng đỡ nhau suốt cuộc đời...." nhokpun xin chuc cac ban luon yeu va duoc yeu va mong cac ban hay co gang giugin tinh yeu dang co!!!!!
Nguyễn Linh 0 Comment
,

Truyện hay Giọt buồn đêm Noel

Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim... Cứ ngồi dán mắt vào màn hình vi tính và gõ cành cạch với những chữ cái biết nhảy múa, sắp xếp thành câu chữ rối bời như đúng tâm trạng của nó vậy. Đã mấy mùa Giáng Sinh rồi nó cô đơn. Cô đơn như khách độc hành không có bạn cùng đi chung chuyếntàu nên mãi đợi người trước sân ga. Nhưng Giáng Sinh năm nay thì khác. Nó đã có người thương. Người con trai ấy sẽ cùng nó đi chung vào sân ga và bước lên toa tàu hạnh phúc. Cuộc đời cứ tưởng từ đây sẽ mở ra một trang mới kết đầy hoa và hạnh phúc với nó. Ai ngờ…! Chưa đến ngày Giáng Sinh cuộc tình của nó đã biệt ly. Bao ước mơ, dự định lãng mạn đã vỡ theo bong bóng xà phòng đa sắc màu. Nónuối. Nó tiếc. Nó ngậm. Nó ngùi. Nó tạm thời không thể chấp nhận sự ra đi như thế của anh. Đêm nay là đêm 24 tháng 12, nó lại ngồi cùng chiếc màn hình vi tính và online. Nó biết ngoài đường bây giờ rất đông vui người đi chơi noel, nhất là các cặp tình nhân trẻ. Từng đôi, từng đôi tình tứ sánh bước bên nhau. Nếu nó đi ra đường lúc này thì nó như một người thừa và xa lạ với những cặp mắt của thiên hạ. Vậy nên nó khôngdám ra đường. Người bạn duy nhấtlàm nó nguôi ngoai nỗi cô đơn bây giờ là lên mạng online và nghe nhạc. Nó chìm đắm vào trong thế giới ảo. Vi vu lướt qua mấy blog của những người bạn trong friendslist, thấy ai ai cũng treo câu blast ngập tràn hạnh phúc: “Noel có anh và có em” , “ Giáng Sinh của riêng hai chúng mình, nhóc biết không?” , … Lòng nó đọc mà thắt quặn lại,đau nhói. Nó đang dấy lên một tâmtrạng cô đơn và u uất. Vậy là nó treo trên blast và status câu “Giáng Sinh mãi là nỗi cô đơn của lòng ta. I hate you, Noel ”. Vừa treo xong dòng tâm trạng như thế vào nickname của mình thì có một nickname nhảy vào với cái tên vangtrangcodon. Vangtrangcodon: Chào bạn saki_moon. Sao lại có câu blast táilòng thế kia? Không đi đâu chơi à? Saki_moon: Bạn là ai? Sao lại có nick của mình? Vangtrangcodon: Bạn không cần biết tại sao tôi có nick của bạn nhưng bạn chỉ cần biết là hàng ngày tôi vẫn ghé vào blog thăm bạn,đọc những entry mới bạn viết. Saki_moon: Vậy à. Cái nickname sao lại là “vầng trăng cô đơn”? Có ẩn ý gì trong đó không? Vangtrangcodon: Nếu bạn muốn biết vì sao tôi lại lấy tên đó thì bạn hãy kể cho tôi về nỗi lòng của bạn bây giờ đi? Tôi sẵn sàng lắng ghe bạn nói. Saki_moon: Sao bạn lại muốn biết chuyện của tôi? Liệu một người lạ có đáng tin để tâm sự hay không? Vangtrangcodon: Bạn đừng sợ. Đôi khi tâm sự với người không quen biết lại là một điều hay đấy. Vừa giúp cho bạn giải tỏa được muộn phiền vừa không sợ người đó đem chuyện của bạn đi “ tám” cho người quen của bạn biết. Vì đơn giản tôi là một người xa lạ, không quen của bạn. Saki_moon: Tôi tin bạn . Vậy là Saki_moom say sưa kể câu chuyện tình buồn của mình cho vangtrangcodon. Ngày ấy, trong lầnnó đi làm sinh viên tình nguyện đến một trại trẻ mồ côi tỉnh X thì cô gặp anh. Anh là một họa sỹ từ nơi xa về đây kí họa. Cái làm cho nó để ý đến anh là ngày nào cũng thấy anh đến đây vẽ. Hành trang anh mang theo cũng đơn giản thôi nhưng đủ dụng cụ cho anh tung hoành sáng tạo. Mỗi ngày anh vẽ một khuôn mặt em nhỏ. Mỗi một khuôn mặt mang một sắc thái khác nhau. Nó say sưa nhìn anh mơ màng mỗi khi xong nhiệm vụ tình nguyện của mình ở đây. Nó dạy cácem hát, múa. Nhiều lúc nó vừa dạyvừa liếc anh. Một cái liếc anh chộp được, nhiều ẩn ý, khắc sâu vào lòng anh. Từ cái liếc ấy đã xích hai người lại gần nhau hơn, liên tiếp có những cuộc nói chuyệntình tứ hơn. Nó luôn thắc mắc hỏi anh “Sao anh lại vẽ nhiều khuôn mặt em nhỏ nơi cô nhi viện như vậy?” . Và anh nói với nó rằng anh cũng là một đứa trẻ được lớn lên từ cô nhi viện. Qúa khứ của anh làmột vết cắt đau thương. Thế là anh và nó yêu nhau. Một tình yêu đơn sơ, ấm nồng. Ngày mai anh phải về lại thành phố hoànthành bức tranh “Lát cắt tương lai” để đem đi tham dự cuộc thi triển lãm tranh Xoa dịu nỗi đau . Anh hứa hẹn với nó nhiều về tương lai hai đứa. Sau ngày anh vềlên thành phố thì cũng là ngày nó hết hạn làm tình nguyện. Nó quay trở về trường với nhiều hứa hẹn với anh. Anh hứa với nó là sẽ tìm về trường gặp lại nó và tiếp tục chặng đường tình ái. Nhưng nó chờ hoài mà nó không thấy tin tức của anh. Vậy là mối tình đầu của cô đã tan vỡ theo hư không. Một hư không mênh mông, lạnh lẽo. “Vầng trăng cô đơn” cứ thế ngồi lặng thinh ở một nơi nào đó mà nghe nó thổn thức. Thỉnh thoảng vangtrangcodon lại có những hình mặt người theo tâm trạng chia sẻ. Có đôi lúc lại là “ồ” hay “ vậy à ”, “ ra thế ”… Vangtrangcodon: Cũng buồn nhỉ? Một câu hỏi vô duyên không lời đáp. Vangtrangcodon: À, xin lỗi. Tôi hỏithế lại làm bạn buồn phải không? Nó gửi đi một mặt người với tâm trạng không buồn không vui. Vangtrangcodon biết nó đang buồn dữ dội. Bỗng dưng nó hỏi vangtrangcodon. Saki_moon: Bạn cũng không đi chơi đâu mà lên mạng thế? Vangtrangcodon: Đơn giản tôi là một kẻ cô đơn. Cái tên nickname của tôi xuất phát như vậy đấy. Ồ, hóa ra cũng là một kẻ cô đơn như nó. Cũng là một kẻ đơn độc một mình trong mùa Giáng Sinh như nó. Vangtrangcodon: Bạn thích món quà gì nào? Saki_moon: Để làm gì cơ? Vangtrangcodon: Bạn nói điều ước của bạn đi. Ông già Noel sẽ đem đến cho bạn trong đêm mai. Saki_moon: Mình không tin có ông già tuyết đâu. Vangtrangcodon: Có đấy. Bạn cứ thử ước mà xem. Thích món quà gìcứ nói ra. Điều ước của nó bây giờ ư? Nó không thích bất kỳ món quà nào hiện hữa cả. Có chăng điều nó ước bây giờ là người yêu sẽ về lại tìm nó. Nó ước có anh ở bên. Nó chỉ cần tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàngthôi. Saki_moon: Món quà mình ước sợ ông già Noel cũng không thực hiện được. Vangtrangcodon: Bạn nói đi. Điều gì bạn muốn mà ông già tuyết lại không làm được nào? Nó không trả lời vangtrangcodon, liên tục có những cú buzz làm rungmàn hình nhưng nó vẫn lặng thinh.Nó biết là ông già tuyết chở đầy quà cho các em nhỏ nhưng sẽ khôngchở nổi được ước mơ của nó. Ước mơ của nó quá mơ hồ và nặng trĩu. Những giọt nước mắt rơi thổn thức làm ướt át thêm chuyện tình đã qua. Một mùa Noel buồn với những nỗi đau miên man tận đáy con tim...
Nguyễn Linh 0 Comment

Xin đừng đi với một người khác em

Con đường “Nếu anh đi với người yêu Chỉ xin anh nhớ một điều nhỏ thôi Con đường ta đã dạo chơi Xin đừng đi với một người khác em Hàng cây nay đã lớn lên Vươn cành lá để êm đềm chạm nhau Hai ta ai biết gì đâu Hai con đường rẽ xa nhau hoài Nếu cùng người mới dạo chơiXin anh tránh nẻo đường vui ban đầu” (Thơ Phan Thị Thanh Nhàn) Đã chia xa rồi , yêu ai, đi với ai là quyềncủa anh, em có quyền gì mà can thiệp vào chuyện riêng tư của người khác. Chỉxin anh nhớ cho “một điều nhỏ thôi”. Nhỏ mà không nhỏ chút nào : “Con đường ta đã dạo chơi Xin đừng đi với một người khác em” Dâu phải là sự ghen tuông đầy hệ luỵ của thói đàn bà ?Sao người cũ lại nghiệt đến thế .Van xin mà còn hơn là cấm đoán .Con đường “ta đã dạo chơi” ấy là cõi riêng của cuộc tình đã mất , làthánh địa của tình yêu mà em là một tín đồ ngoan đạo.Anh không có quyền “đi với người khác em”để phá sự thiêngliêng em hằng cất giữ Con đường, hàng cây _ chứng nhân cuộccủa cuộc tình hai ta “nay đã lớn lên” Đã “ vươn cành lá để êm đềm chạm nhau”. Thế Nhưng hai con người “ Chânbên chân , hồn bên hồn “ ấy lại “Rẽ xa nhau, xa hoài”. Thật buồn mà không biết gì đâu. Từ con đường ký ức , tác giả đã nâng lên thành con đường hình tượng của hai người bắt đầu từ ngã rẽ chia xa. Lan man trong chiều sâu kỷ niệm song cố gái không quên quay về hiện thực vớilời nhắn nhủ : “ Nếu cùng người mới dạo chơi Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu” Vẫn là “nẻo đường vui” của mối tình đầu vụng dại dù nẻo đường ấy rồi cũng dẫn đến sự ly tan. Với em nẻo đường xưa ấy vô cùng quý giá .Xin anh đừng cùng với ai kia dẫm lên trái tim em . Đó là hướng tiếp cận bài thơ “Con đường” lâu nay của bạn đọc. Với mình bài này lại nghĩ đến một hướng tiếp cận khác , cô gái nhỏ nhẻ “xin” người tình cũ đến ba lần .Lần đầu“xin anh nhớ”lần thứ hai “ xin anh đừng đi” và lần thứ ba “ xin anh tránh”.Quả có hơi lạ , những cuộc tình đã ta vỡ người ta thường tránh gặp nhau hoặc gặp nhau là để mát mẻ , trách mócchua chát với nhau chứ mấy ai lại hạ mình “xin” nhiều lần như vậy. Rỏ ràng không phải “xin” cho mình , phẩm cách của người phụ nữ không cho phép cô gáilàm thế . Lời xin lại có vẻ quyết liệt chứ không chịu nhân nhượng một tý nào? Chỉ có một cách lý giải duy nhất là cố gái không “xin” cho mình mà cho tha nhân- một cô gái nào đó trong giả thiết là người mới của anh . Anh đã cùng em “dạo chơi” trên nẻo đường vui dẫn đến sự “Xa nhau , xa hoài”lại còn muốn tái diễn bi kịch với một người con gái khác nữa sao? Con đường ấy chỉ vui ban đầu mà khổ vềsau và người nhận chịu nhiều nhất vẫn là người phụ nữ . Vì thế van xin anh đừng đi , van xin anh tránh bỏ để khỏi làm khổ cho người ta . Bài thơ thấm một sự cảm thông “chút phận đàn bà” giũa hai người phụ nữ hoàn toàn xa lạ vì thế mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc.
Nguyễn Linh 0 Comment

Cho tớ một ngày được làm người yêu cậu nhé...

Đó là cái tin nhắn nó đã viết hàng nghìn lần nhưng chưa bao giờ dám gửi. Vì nó sợ khi hắn nhận được tin nhắn này, hắn đang hạnh phúc bên người con gái nào đó. Và như thế tình yêu của nó sẽ là thừa thãi và nó với hắn sẽ không còn làbạn của nhau nữa. Nó thấy tự ti lắm, nó không quá thân để làm người hắn có thể chiasẻ mọi vui buồn, nó cũng không quá tốt để có thể chờ đợi hắn mãi. Thế mà hôm nay làm sao ý. Nó đã gửi cái tin nhắn ấy vào đêm trướcbuổi học cuối cùng của nó ở trường. Sau ngày mai nó sẽ không được gặp hắn và hắn cũng vậy. Ngày mai là ngày kết thúc 3 năm cấp 3, nó sẽ tiếp tục với con đường đại học phía trước. Nó gửi xong cái tin nhắn mà nó cho rằng ngu ngốc nhất ấy đi. Rồinó vội tắt máy, nó không dám xem hắn sẽ trả lời thế nào hay nó sợ sự im lặng, nếu hắn k trả lời và ngày mai hắn coi như k có gì sảy ra thì sao? Nó sợ lắm, tay nó run run, mắt khẽ nhắm lại và chờ đợi cho những gì phía trước nó. Sáng đã đến, nó uể oải bước từngbước đến trường. Hôm nay thật khác, nó không mang " con nghiện" của nó theo nữa. Nó tắt " con nghiện" ấy từ hôm qua đến hôm nay nó cũng không dám mở. Nó bước vào lớp, nằm gục xuống bàn mà ngủ. Từ lúc vào trường, nó không thấy hắn đâu. Nó hơi thất vọng nhưng cũng đành vậy. Nó nghĩ chắc hắn không còn muốn gặp nó nữa đâu. Mấy tiết học trôi qua nhanh chóng. Đến tiết thứ 3 thì cả lớp nó rủ nhau cúp tiết. Nó cũng đànhra về, khi đi qua lớp hắn mới biếthắn không đi học từ sáng. Chắc hắn chẳng muốn thấy nó nữa đâu. Nó bước ra cổng, đang định rút máy điện thoại gọi cho mama nó đón như mọi khi thì giật mình thấy hắn đang bước về phía nó. Người yêu ơi! Lên xe anh chở đi chơi nào". Nó trố mắt ra nhìn hắn, chưa kịp nói lời nào thì hắn đã kéo nó lên xe đạp của hắn Nó im lặng ngồi sau xe hắn, và hắn cũng thế. Rồi cũng đến lúc cảhai phải nói ra điều gì đấy, nhưngnó không biết mở đầu như thế nào. Bỗng nhiên nó đỏ mặt. Hắn bỗng nhiên luồn tay ra sau nó khiến nó giật mình vội bỏ tay hắn ra. Hắn cười, cầm tay nó và nói " người yêu gì mà không ôm anh, chán quá ". Nó vội phản bác " chán thì anh đi yêu người khác đi", "yêu em hôm nay thôi. Mai anh sẽ tìm người khác để ôm.hêhê" hắn tiếp. Câu nói đùa ấy của hắn làm nó im lặng, à phải rồi, nó chỉ là người yêu hắn một ngày thôi mà, lòng nóchợt nhói. Có lẽ hắn biết điều đó nên hắn vộithanh minh " em chưa đọc tin nhắn của anh àh? Câu lúc nãy anh đùa thôi mà." Nó cũng tự an ủi mình, dù sao hôm nay nó cũng là người yêu hắn, dù là một ngày thôi, nó cũng sẽ hạnh phúc như bao người khác. Hắn cùng nó đi tới thật nhiều nơi,dù nó đã ngán ngẩm mỗi khi nhìn cảnh vật ở đây, nhưng hôm nay thì khác, đi với hắn và cùng ngắm cảnh với hắn thật vui. Nó quên cảcái đói, chỉ đến khi hắn nhắc, nó mới chợt nhớ ra và nhìn đồng hồ. Giờ này tan học rồi nên chắc nó phải về nhà ăn cơm. Nhưng nó lấylí do ăn cơm cùng lớp để đi ăn vớihắn. Sau đó hai đứa cùng nhau lênchùa cầu phúc. Nó thật lạ, hẹn hò mà bắt hắn cõng lên tận ngôi chùacao trên núi để ước điều gì đó mà chỉ mình nó biết. Nó không trả công hắn bằng việc nói cho hắn biết mà ngược lại còn bắt hắn cõng nó leo xuống núi khiến hắn bở cả hơi tai. Hắn nói lần sau chắc chắn sẽ bắt nó cõng hắn, nó thì mong có thật nhiều lần sau nữa kể cả là nó cõng hắn cũng được. Cũng chẳng biết vì sao hắn lại muốn nó đọc cái tin hôm qua hắn gửi cho nó đến thế. Nó nửa hi vọng sẽ về nhà nhanh để đọc nó, nửa lại mong ngày hôm nay trôi thật chậm để nó ghi nhớ mãi khoảnh khắc này. Một ngày bên hắn sắp hết hạn, chỉcòn mấy bước nữa thôi là đường ai người ấy đi, nó vẫn cố cười để hắn yên tâm. Hắn ôm nó, thì thào lời yêu. Nó nghĩ đó chỉ là lời kết thúc cho người yêu giả vờ như nó mà thôi. Nhưng nó vẫn cười và cũng đáp lại bằng câu " EM YÊU ANH ". Hắn quay lưng đi rồi, nó buồn bã bước vào nhà. Nó ngủ một giấc thật say đến trưa hôm sau, nó mới khua tay cầm lấy máy điện thoại. Bật máy lên, nó thấy 7sms của hắn. -" Không phải ngày cá tháng 4 đâu nhóc ạ" -" Đùa xong im lặng hả đồ hâm?" -" Thôi được tớ chấp nhận đấy" -" Ơ hay, chấp nhận thật không đùa đâu mà không nhắn tin lại nhé" -" Ngốc ơi. Yêu nhau thật nhé. Mai tớ đón đi chơi. Mai tớ không đi học đâu. Chờ cậu ở cổng trường từ tiết 2 nhé. Tớ phải ngủđến hết tiết 1 mới dậy được " -" Chắc ngủ rồi hả? Mai tớ chờ cậu đấy. Không ra hay nghỉ học là chết với tớ" Và.... 1 sms mới: "Anh Yêu Em"
Nguyễn Linh 0 Comment

Bí mật hoa oải hương. .(I)

C huyện xảy ra cũng khá lâu rồi,khi tôi còn là cậu bé 16 tuổi. Hồiđó tôi ở cùng mẹ ở Provence, một thị trấn nằm ở phía Nam nước Pháp. Cuộc sống cứ trôi, êm ả và thanh bình... Tôi yêu Provence, yêu những cánh đồng hoa oải hương trải dài, trải dài một màu tím huyễnhoặc ở gần nơi tôi sống. Và cũng tại chính cánh đồng hoa ấy, tôi đã có nụ hôn đầu tiên của cuộc đời mình, với một cô gái kỳ lạ và kỳ diệu nhất thế gian. Ai đó sẽ có thể cười lớn khi tôi kể câu chuyện này, nhưng tôi thì hoàn toàn tin tưởng - rằng lúc đó tôi đã được hôn một nàng tiên, nàng tiên hoa oải hương... Căn nhà nhỏ ở Provencen Mẹ tôi là một người rất đặc biệt, bởi mẹ tôi là một nhà văn. Với tôi, tất cả những nhà văn đều đặc biệt, vì họ có thể tưởngtượng và sáng tạo tất cả mọi thứ trên đời. Tôi ngưỡng mộ mẹ, ngưỡng mộ nguồn cảm hứng vô biên mà mẹ đã dùng nó để sáng tạo ra những tác phẩm tâm đắc nhất trong cuộc đời mình. Mẹ tôi thuộc cung Cự Giải, có lẽ vì thế mà tính khí mẹ khá thất thường. Mẹ có thể vui vẻ lúc này rồi lại có thể buồn ngay sauđó, hoặc giả đó là đặc điểm của những nhà văn. Bố tôi mất vì tai nạn giao thông, năm tôi 2 tuổi. Mẹ một mình nuôi tôi khôn lớn và không để tôi thiếu thốn bất cứ điều gì. Tôi không nhớ rõ lắm vềbố của mình, chỉ nhớ ông cao lớn, có bàn tay mùi hoa oải hương và rất dịu dàng. Tôi ôm ấp kỉ niệm về bố qua những bứcảnh và những câu chuyện mẹ kể. Bố tôi cũng là người Việt Nam, nhưng sang Pháp sống cùng giađình từ hồi nhỏ xíu. Bố mẹ gặp nhau ở Hà Nội, khi bố về thăm quê hương, lần đầu tiên. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, bố đã bị thu hút bởi mái tóc đen dài và khuôn mặt dịu dàng đậm chất Áđông của mẹ. Và bố đã cầu hôn mẹ chỉ sau 4 tháng yêu nhau. Bố đã đưa mẹ sang Pháo sống, ở Provence, trong một ngôi nhàđầy nắng và hương hoa oải hương. Đó là những tháng ngàyrất hạnh phúc của mẹ... cho đếnkhi bố mất... Và mẹ mang tôi vềViệt Nam để quên đi những ký ức đau buồn... Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ được biết đến Provence, được biệt đến căn nhà đầy nắng và hương hoa oảihương ấy... Cho đến năm tôi 13 tuổi, mẹ quyết định chúng tôi sẽ quay lại Pháp, quay lại thị trấn Provence. Đã đến lúc mẹ có thể đối diện lại với quá khứ, với những kỷ niệm đau buồn nhưng cũng rất thân thương và... đưa tôi đến gần hơn với bố... Tôi không bất ngờ trước quyết định của mẹ, nếu không nói là mẹ đã chuẩn bị mọi thứ cho tôi từ trước đó rất lâu. Tôi được học tiếng Pháp khi mới 4 tuổi và tìm hiểu khá nhiều về văn hóa các dân tộc khác - thông qua những câu chuyện mẹ kể và những cuốn sách mẹ nửa nàinỉ, nửa ép buộc tôi đọc (đó là khi tôi còn bé, còn về sau việc tìm hiểu văn hóa các dân tộc đãtrở thành một trng những niềmyêu thích của tôi). Provence là một thị trấn đẹp lạ lùng với những nét những công trình kiến trúc cổ điển và hiện đại xen kẽ, với cuộc sống thanh bình và những con người hồn hậu, mến khách. Căn nhà chúngtôi ở Provence khá nhỏ, nhưng ấm áp và gần gũi thiên nhiên. Đó là thiết kế của bố tôi ngày ông còn sống, Căn nhà còn lưu giữ rất nhiều hình ảnh của bố mẹ và tôi. Nó gợi tôi nhớ về bố, về một quãng thời gian xa xôi nhưng đầy thân thương và ám ảnh... Phòng nhiều ánh sáng nhất là phòng viết của mẹ, căn phòng có sự "bừa bộn một cách trật tự" - đó là theo cách nói ủa mẹ. Phòng của tôi nằm trên tầng 2, nhỉn xuống một cánh đồng hoa oải hương, Mùi hương hoa thường quấn quýt ở mọi ngóc ngách trong căn phòng tôi. Hoa oải hương có mùi hơi hắc, nhưng nếu ngửi lâu bạn sẽ thấyđó là một mùi hương tuyệt diệucó thể xua tan mọi căn thẳng, và bạn sẽ yêu nó lúc nào không hay. Những ngày đầu mới sang Pháp. mọi thứ với tôi rất khó khăn. Tôi là người trầm tĩnh và không dễ để hòa đồng, Rào cản ngôn ngữ làm tôi chẳng thể phát huy những sở trường, không dễ dàng thể hiện những cảm xúc, vì thế tôi ngày càng thu lại trong vỏ ốc của mình. Tôikhông cho mẹ biết về điều này, tôi sợ mẹ buồn phiền và lo lắng.Hơn nữa thời gian này mẹ tôi đang tập trung để hoàn thành cuốn sách - cuốn sách mà mẹ nói là để dành tặng cho bố và tôi... Mỗi lần có chuyện buồn, tôi không tìm đến mẹ như trước, tôi chạy đến cánh đồng hoa oải hương, để cái màu tím ấy nhấn chìm mọi ưu phiền, để cái mùi hương hăng hắc ấy xua tan đi hết những điều không vui. Và trong một lần như thế, tôi gặp em - cô tiên hoa oải hương.Khi ấy tôi 13 tuổi, còn em 12..(còn)
Hoàng_anh 0 Comment

Nước mắt không thể rơi

Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối. Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lươngmà nhiều người phải mơ ước. Anh thừasức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc đủ đầy nên anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mốiquan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh. Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liêntục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự phiền toái. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi bị vợ chăm sóc, đưa đón. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữahai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Anh chị cãi nhau ngày càng nhiềuhơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh vợ chồng lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng tháiđộ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêuthương ngọt ngào, dịu dàng và trìu mếnvới anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã khôngthấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa haingười cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ. Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân Rồi chuyện gì đến đã đến, anh ngoại tình trong một lần đi tiếp khách hàng, anh đã gặp một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, hấp dẫn khác hẳn với người vợ ở nhà. Anh đã ngã vào vòng tay người phụ nữ đó chỉ sau hai lần gặp mặt. Anh càng có động lực để đi sớm vềkhuya, không còn quan tâm đến vợ nữa.Chị lúc đầu chỉ nghĩ là do anh bận việc, nhưng rồi chị thấy anh ngày nào cũng vậy, nên bắt đầu tra hỏi anh, kiểm soát anh nhiều hơn. Anh vẫn nói rằng vì côngviệc phải đi tiếp khách hàng nhiều nên thế. Chị không tin và trong một lần đi theo anh, chị đã nhìn thấy anh tay trong tay với một người phụ nữ vào nhà nghỉ. Trời đất như sụp đổ dưới chân chị. Chị lặng lẽ lê bước đi trên con đường về nhà và băng qua đường không để ý nên đã bị một chiếc xe tải đâm phải. Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sangchế độ im lặng rồi nhanh chóng quay ra ôm người tình. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bựctức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sốngvà cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ làđược nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài đến vô cảm. Sau khi vui vẻ với người tình, anh trở về nhà. Vừa về đến nhà anh nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện nói vợ anh đang cấp cứu trong bệnh viện vì bị tai nạn giao thông. Anh lao đến bệnh viện một cách nhanh nhất. Nhưng trên đường anh đến bệnh viện chị đã trút hơi thở cuối cùng. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốtgiá dội thẳng vào anh. Anh gục ngã xuống đất với hai hàng nước mắt, miệng thì không ngừng gào thét tên vợ. Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 12 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất cả. Em đã biết anh không còn yêu em nữa rồi. Nhưng em sẽ tha thứ cho anh”. Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 12 cuộc điện thoại củavợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảmnhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh củachị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽchẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Nguyễn Linh 0 Comment

Doicanh.org, blog lop 12a1, thpt ydon, thpt y don, thpt y don dakpo, dak po gia lai, doc truyen tinh yeu, doc truyen doi canh, doc truyen lang man, doc truyen tinh cam, huong dan lam blogger, blog truyen, blog hoc sinh, huong dan rap, rap viet hot trong thang