• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Kết thúc... Để bắt đầu

Kết thúc, để bắt đầu... Sau khi mối tình đầu kết thúc lặng lẽ, Linh không còn quá nhạy cảm và yếu đuối, cô bé luôn biết cách vượt qua nỗi buồn... "Em chưa từng có một giấc mơ trở thành hiện thực. Cho tới ngày em gặp anh." Linh đứng nhìn quyển sách một lát rồi quyết định đi tìm ghế, nó ở quá cao so với tầm với của cô bé. Khi Linh quay lại, anh đã đứngở đó, tay cầm một cuốn sách và nhìn về phía cô. Linh ngại ngần đặt ghế xuống, nhận lấy cuốn sách cùng với một nụ cười thân thiện từ anh. Trái tim cô bé bỗng đập nhanh hơn một nhịp khi lần đầu tiên gặp ánh mắt của người mà cô đã không ít lần để ý khi mượn sách trong thư viện. Hai người cùng bước ra khỏi cửa, cùng đi về một phía, câu nói đầu tiên phá tan bầu không khí yên lặng đến từ cảhai phía: - Đó không phải quyển sách em định lấy! - Đó không phải quyển sách em định lấy?... Cả hai cùng cười. Một khoảng yên lặng. Cô bé quay mặt đi, che cái ửng hồng vô duyên của đôi má. Anh ấp úng: - Coi như quyển sách đó có duyên với em đi… Có thể em sẽ không thích nó. Nhưng…hãy thử đọc nó. Biết đâu em sẽ nhận được điều gì đó! Cả hai cùng cười, có vẻ ngượng ngùng hơn. Lại một khoảng yên lặng. - Nhưng sao em lại cầm ngay khi nó không phải quyển sách em định lấy? Thậm chí em còn không có phản ứng gì! Anh xoa cằm, tỏ vẻ mặt đầy nghiêm trọng một cách hóm hỉnh. Linh bật cười, tinh nghịch đáp lại: - Em chỉ muốn xem sẽ nhận được gì từ ai đó thôi mà! Trên đường về, Linh ôm chặt quyển sách trong tay, khẽ cất tiếng hát và hầu như khôngnhận ra mình đang nhún nhảy chứ không phải bước đi bình thường. Không hoàn toàn là một cuộc gặp gỡ tình cờ, Linh và anh đều đã để ý đến nhau từ trước. Nhưng, theo một cách nào đó, Linh nghĩ cô bé và anh có duyên.Cô đã được biết anh và sẽ nhiều hơn thế, hiểu anh. Có thể anh không có đôi cánh và mang tâm hồn thiên thần, anh không phải cuốn tiếu thuyết tình cảm lãng mạn, nhẹ nhàng với một kết truyện có hậu mà Linh định đọc. Anh sẽ là câu chuyện kỳ bí và cuốn hút chẳng hạn. Câu chuyện mà cô bé không bao giờ biết được điều anh sẽ mang đến ở trang tiếp theo, cũng không thể biết trước điều cô sẽ nhận được ở trang cuối cùng. Đơngiản, Linh vui khi gặp anh. Một chiều lang thang sân thư viện. Linh đangsay sưa huyên thuyên về văn thơ thì anh quay sang, làm vẻ mặt nghiêm trọng và hài hước quen thuộc: - Nếu nhắm mắt và đi về một phía bất kỳ trong hai phút, chắc chắn em sẽ đâm phải mộtcái cây! - Sao anh biết, em không tin!- Linh bĩu môi. - Anh cam đoan đấy, em thử xem! - Được rồi, anh bấm giờ nhé! Linh nhắm mắt, cẩn thận bước từng bước, lắng nghe âm thanh của bàn chân dẫm lên những chiếc lá khô trên mặt đất. Cô bé hít thật sâu, mỉm cười một mình: "Ồ, mùa thu!" - Mấy phút rồi anh, sao lâu thế ạ? - Hai phút! Giọng anh gần quá, gần đến lạ lùng! Cô bé đâm vào anh, cảm nhận được cả hơi ấm và tiếng trái tim anh. Linh lúng túng bước lùi lại, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ, mãi mới thốt lên được một câu: - Anh thua rồi nhá! - Ai bảo thua, anh là cái cây mà. Anh là cây, thật đấy, xem đây! Vừa nói anh vừa nhặt vài chiếc lá gài vào túi quần, túi áo. “Cái cây” chạy mất. Linh lấy một nắm lá đuổi theo anh. Tiếng cười giòn tan của cô bé và anh làm náo động cả góc sân nhỏ. Đó cũng là ngày đầu tiên Linh viết nhật ký, một cuốn nhật ký chỉ dành cho anh, chỉ đểkể lại những kỉ niệm không thể đẹp hơn bên anh. Anh chưa bao giờ nói thích Linh, yêu lạicàng không, nhưng với Linh, nụ cười và ánh mắt của anh dường như tất cả những gì cô bécần. *** “Em chưa bao giờ có thể nói được thành lời, rằng anh là người mà em luôn nghĩ đến mỗi ngày.” - Nào, em thích rẽ bên phải hay bên trái? - Bên phải. - Được, vậy chúng ta rẽ trái! ... - Em thích ăn kem ốc quế hay kem que? - Ốc quế! - Thế thì ăn cả hai loại! ... - Linh, nói thật đi, em không thích một bônghoa đúng không? - Uhm, sai! – Linh nghĩ một lát rồi trả lời. - Vậy anh tặng em một bông hoa nhé! - Không, không, em nói nhầm đấy. Đúng! – Cô bé ra vẻ đính chính, rồi cười đắc thắng. - Vậy anh tặng em một bó! - Anh rút một tờ tranh trong cặp ra, đưa cho Linh rồi gãi đầu –lần hiếm hoi Linh thấy anh ngượng. - Anh vẽ đấy, không đẹp lắm đâu! Linh treo bức tranh với 18 bông hoa anh tặngbên cửa sổ, ngay trên chiếc hộp chứa đầy những đồ vật liên quan đến anh. Chiếc khăn tay anh đưa khi lần đầu tiên cô bé khóc trướcmặt anh, móc chìa khóa hình chú cún mà anh nhất nhất khẳng định trông giống Linh như đúc, con nhện bằng cao su anh để vào cổ áo khiến Linh hét ầm lên khi nhìn thấy, cái bút chì anh gọt… tất cả đều là những đồ vật Linh vô cùng trân trọng. Cứ như thế, ngày qua ngày, những câu chuyệnvề anh ngập tràn trong cuốn nhật ký bé nhỏ vàngập tràn trong trái tim non nớt của cô bé. Linh vẫn ngày ngày bên anh, vẫn ngày ngày hồihộp mong chờ những điều bất ngờ anh sẽ mang tới. Ai mà biết được, có khi ngày mai anh lại nói thích Linh cũng nên. Nhưng Linh không biết để đến được ngày mai tưởng tượng ấy, cô còn phải đi qua rất rất nhiều ngày khác, trong đó có một ngày. Anh hỏi: - Linh, em thích đi Mỹ hay đi Thụy Sĩ? - Uhm, Mỹ! - Thế thì anh đi Thụy Sĩ nhá! – Anh nhìn Linh với ánh mắt không giống những ngày bình thường. - Em nói dối đấy, em theo anh đến Thụy Sĩ cơ mà! – Linh vẫn cười và tỏ ra tự nhiên nhưng trong lòng bồn chồn, lo lắng. Một khoảng lặng. - Uhm… Nếu thế thì em theo nhanh lên nhá, hai tuần nữa anh đi rồi! - … - Chắc là hơi bất ngờ quá… Anh định nói từ trước, nhưng chưa có dịp… Anh… - Chúc mừng anh nha! – Linh lí nhí xen ngang. Cố gắng hít thật sâu để lấy lại tinh thần và ngăn bất kỳ giọt nước mắt nào có ý định chảy xuống. Cô bé nhủ thầm: "Phải cất nỗi buồn đi thôi, phải thật vui vẻ trong những ngày sắp tới. Phải làm cho anh luôn nhớ về nụ cười của mình như mình luôn nhớ về nụ cười và ánh mắt của anh!". Và cô bé đã làm như vậy rất tốt. *** Có nhiều người ra tiễn anh ở sân bay. Anh dành riêng cho Linh một khoảng thời gian, ngắn nhưng ấm áp. Món quà trước khi lên đường của anh không khỏi khiến cô bé tròn mắt ngạc nhiên: một túi chanh. Anh cười: - Biết ngay vẻ mặt em sẽ như thế mà. Em biết chanh nghĩa là gì không? - … - Hãy đánh vần nhé!... – Anh nói thì thầm thật nhỏ vào tai Linh. Hơi thở của anh lướt qua đôi mắt nhắm nghiền của cô bé, qua mũi, qua má, qua làn môi và dừng lại ở khoảng không xa xôi nào đó… "Chờ anh!". Trái tim cô bé như ngừng đập. - Gắng học hành, giữ gìn sức khỏe đấy! - Anhnói vọng lại. Nhanh quá! Gần như chỉ là một giây thôi. Anh đi rồi, Linh vẫn ngẩn người nuối tiếc cái chớp mắt quá ngắn của mình. Cô bé đứng lặng... "Chờ anh!" Những ngày đầu xa anh thật khó. Từng kệ sáchtrong thư viện, từng ghế đá trên sân, chỗ nàocũng có bóng dáng của anh. Thỉnh thoảng, linh ngồi ngắm “góc của anh”, cô bé thấy những bông hoa anh tặng rung rinh trước gió, cô bé nghe được y nguyên giọng nói của anh trong từng đồ vật. Và cô bé cảm thấy hơithở nồng ấm của anh ngay bên mình trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tuyệt vời. Linh như sống cùng hai thế giới, một thực tế vớigia đình, bạn bè xung quanh, một mơ mộng với anh và những khung trời kỷ niệm. Ngày nào anh và Linh cũng gửi mail cho nhau, anh nhắc Linh học hành, anh kể những câu chuyện vui về cuộc sống mới và những người bạn mới. Nơi anh đến giường như đúng là nơi anh cần đến, Linh cảm nhận được niềm say mê của anh với miền đất ấy trong từng dòng anh viết. Niềm say mê cứ ngày một lớn thêm, còn sự quan tâm, ân cần với Linh lại ngày một ít đi. Anh chưa bao giờ nói về Linhvà anh, chưa bao giờ anh kể lại những kỷ niệm, chưa bao giờ anh nói nhớ, cũng chưa bao giờ anh nói về lúc hai đứa được gặp lại nhau, kể cả ở nơi ấy hay ở đây. Linh không tìm được nụ cười và ánh mắt trìu mến của anh trong những bức thư nữa. Linh hồ như chỉ còn gặp anh trong những kỉ niệm của riêng mình cất giữ. Một ngày, Linh không nhận được mail của anh. Đó chỉ là ngày đầu tiên. Anh khóa wall trên Facebook với Linh. Cô bé lặng lẽ dõi theo cuộc sống của anh, những bức ảnh, những câu chuyện phiếm, những dòng cảm xúc thật ngắn, gần như chẳng có gì anh dành cho cô bé nữa. “Em là cô bé ngây thơ nhất, mơ mộng nhất, nhạy cảm nhất và đáng yêu nhất tôi từng gặp!18 tuổi, em rung động trước cả những cơn gió, những giọt sương, em rung động trước cả những hạt mưa, tia nắng. Và hình như, emrung động trước tôi. Em tin tôi dù tôi chẳngnói một lời ngọt ngào. Còn sai lầm lớn nhấtcủa tôi là tin rằng mình sẽ luôn có thể mang đến niềm vui cho em. Cảm thấy mình không thể trở thành người đặc biệt với em, nhưng cũng không đành lòng bước đi như một người bạn, tôi đã nói em chờ. Và tôi đã khiến em tin vào một ngày không bao giờ đến. Chẳng dám đối mặt với em, một lời xin lỗi mà có khi em không cần đến tôi cũng không thể nói. Tôi chỉ biết im lặng. Tôi sợ khiến em buồn, tôi sợ khiến em tổn thương, nhưng tôi lại làm điều đó mỗi ngày chỉ vì sự im lặng của mình… Tôi không phải cuốn tiểu thuyết em tìm. Giámà em hiểu được khi quen em, tôi cũng không mong đây lại là điều em nhận được khi đọc đến cuối cuốn tiểu thuyết ấy. Cuốc sốnglà như thế phải không em, thật đẹp nhưng cũng có thật nhiều thứ có thể làm em tổn thương. Hãy cứng cáp hơn, trưởng thành hơn và luôn sẵn sàng đón nhận mọi điều hạnhphúc nhất hay đau buồn nhất từ cuộc sống này, em nhé!” Sau hai tháng, không phải anh viết cho Linh, mà là Linh viết cho anh, như một lời động viên cho mình và một câu hỏi cho anh. Cứ cholà anh không thích Linh và cũng không biết Linh luôn giành tình cảm đặc biệt cho anh, vậy tại sao anh lại nói với Linh: "Chờ anh."? Và bây giờ, chẳng lẽ anh nghĩ rằng chỉ cần imlặng một thời gian thật dài, chỉ cần để Linh biết anh vẫn sống tốt là mọi chuyện sẽ tự nhiên kết thúc, là Linh sẽ tự nhiên thôi không chờ anh nữa hay sao? Hơn bao giờ hết, Linh giận sự im lặng của anh, Linh cần ở anh một lời khẳng định, dù đó chỉ là lời khẳng định cho một cái kết mà chính Linh cũng tự viết ra được. Nhiều ngày sau, anh trảlời: “Cảm ơn em đã mạnh mẽ và tự tin. Cảm ơn em đã nói giúp anh tất cả những điều anh không dám nói… Cảm ơn em! Xin lỗi em! Vàchúc em luôn nhận được những điều tốt đẹp!” Linh chép những dòng anh viết vào cuốn nhậtký. Đó là cách kết thúc của anh. Còn Linh cũng có một cách kết thúc riêng cho mối tìnhđầu của mình… “Ai trong cuộc đời cũng có những điều phải bỏ lại sau lưng. Sự tiếc nuối của ngày hôm qua dường như cứ lớn dần theo năm tháng. Có ích gì đâu nếu cứ mãi nhìn lại mà băn khoăn Mọi thứ đang thế nào và sẽ ra sao, đó mới làđiều quan trọng Vẫn biết thế nhưng em vẫn không thể để anhra đi. Em chưa từng có một giấc mơ trở thành hiện thực Cho đến ngày em gặp anh Dù cố gắng giả vờ rằng có thể quên anh Thì anh vẫn luôn là mối tình đầu ngọt ngào của em.” Thời gian trôi thật nhanh, Linh không còn quá nhạy cảm và yếu đuối, cô bé luôn biết cách can đảm vượt qua những nỗi buồn và đón nhận nhiều niềm vui trong cuộc sống, nhưng tình yêu có lẽ lại là một phạm trù khác. Chiều trước ngày bay, Linh dành riêng một khoảng thời gian cho anh. Cô bé 19 tuổi ngồi bên cửa sổ đọc lại cuốn nhật ký cũ, bật bài hát “Never had a dream come true” và để cho những giọt nước mắt tự nhiên lăn dài trên má. Ai biết được điều gì đang chờ ta phía trước, ai biết được ngày mai Linh sẽ ở đâu trên Trái Đất này, nhưng… “Bởi vì tình yêu là một điều kỳ lạ và kỳ diệu Dù em có cố gắng và cố gắng đến đâu cũng không thể quên anh” Em biết rằng dẫu cuộc đời có đưa em tới đâu Thì một phần trong em vẫn luôn ở bên anh, mãi mãi…”
Nguyễn Linh 0 Comment

Anh đã nhận ra mình yêu em nhiều thế nào!

“Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm ápkhông phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạnmột tấm áo. Ấm áp không phảikhi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn:“Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.” Bạn thân mến! Nếu bạn đang chờ một bờ vai tin cậy đến với mình, nếu bạn đang thầm giấu một tình yêu đơn phương, có bao giờ bạn thôi hy vọng một ngày tình yêu của mình sẽ được đáp trả, một ngày mình sẽ nhận được những ấm áp như thế này? http://doicanh.org - Cô - một cô gái nhỏ nhắn, tâm hồn trong sáng mong manh như pha lê nhưngsâu sắc và mạnh mẽ. Anh một tràng trai tài năng, mạnh mẽ, chu đáo và bản lĩnh, luôn gọi cô là: ”trẻ con”. Cô ấy một cô gái xinh đẹp, hiện đại, giỏi giang. Một ngày mùa thu nắng đẹp tại một lớp học của một trường THPT danh tiếng họ gặp nhau. Anh và cô ấy luôn là những học sinh đứng đầu lớp,cô tuy không kém nhất lớp nhưng cũng chỉ là một học sinh bình thường không mấy nổi trội. Cô chỉ luôn âm thầm quan sát anh từ xa, cô vui theoanh, buồn theo anh, có khi chỉ một tin nhắn hỏi thời khóa biểu của anh cũng làm cô vui cả tuần, cô thích cả cách anh gọi cô là trẻ con, cô vui vẻ ngồicả giờ ra chơi nghe anh kể chuyện linh tinh, cô chăm chú lắng nghe mỗi khi tụi con gái trong lớp bàn luận về anh,có khi còn nghe cả những cô gái thích anh nói về anh nói tốt có, nói xấu cũng có. Cô lặng lẽ giấu kĩ tình cảm của mình dành cho anh, hạn chế tiếp xúcvới anh vì lo sợ bị anh phát hiện ra cô thích anh. Một buổi chiều học thêm tiếng Anh, anh tiện đường nên chở cô đi học, đó là lần đầu tiên cô ngồi sau xe anh, một cảm giác ấm áp chạy vào tim cô làm hai má cô nóng ran, đỏ ửng. Có thể nói trong những năm học THPT cô ấy là một trong nhữngngười bạn thân của cô, cô kể cho cô ấy mọi chuyện chỉ trừ chuyện tình cảm dành cho anh,cô ấy cũng kể nhiều chuyện cho cô nghe, thỉnh thoảng cô ấy cũng nói về anh nhưng có lẽ cô không đủ nhạy cảm để nhận ra rằng cô ấy cũng thích anh.Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thoáng chốc kì thi đại học đã cận kề đồng nghĩa với việc cô sẽ không còn được nhìn thấy anh mỗi ngày nữa, cô vừa phảihọc hành lo lắng cho tương laicủa mình vừa vật lộn với những cảm xúc của mình dànhcho anh.Trước ngày cuối cùng của những năm tháng học trò cô tự nhủ với lòng mình: “Phảinói cho cậu ấy biết hết những tình cảm của mình thôi, không thể để chúng trôi đi theo nướcthời gian được. Cố lên!”. http://doicanh.org Ngày chia tay cũng tới, hôm ấycô mặc một chiếc áo dài trắng tự ngắm mình trong gương cômỉm cười: “Trông mình cũng không tệ lắm, hôm nay mình sẽ làm một việc trọng đại nhất đời mình.Cố lên!”. Sau lễ bế giảng cô lấy hết can đảm đi về cuối hành lang khu lớp học tìmanh nhưng trước mắt cô là anh đang vuốt tóc cô ấy và ánhmắt anh nhìn cô ấy thật lạ ánh mắt ấy cô chưa thấy bao giờ. Trong khoảnh khắc ấy dường như cả bầu trời mùa hạ trong xanh như đổ sụp xuống, ánh nắng chói chang như thiêu đốt trái tim cô biến nó thành tro bụi, không cần tới sự chói chang, gay gắt của nắng trái tim cô giờ cũng đang vỡ vụn. Cô loạng choạng bỏ chạy… Cô, anh và cô ấy cùng vào đại học. Cô bước chân vào cổng trường đại học với một trái tim rạn nứt, một trái tim mà chỉ cần một cú huých nhẹ cũng có thể làm nó vỡ tan. Rồi chuyện học hành, bạn bè cũng cuốn cô đi khiến cô quên đi chuyện cũ, cô không nhớ anh nhiều như trước nữa, những tưởng trái tim tội nghiệp của cô đã được chữa lành. Vào mộtngày đông lạnh lẽo nhưng đầynắng mấy đứa bạn cũ của cô khoe với cô: “Biết tin gì chưa? Lớp mình có thêm một cặp đôi mới nhé. Hai đứa nó đã công khai rồi”. Cô nghe đứa bạn kể chuyện mà tai ù đi, cô có thể nghe được tiếng trái tim nhỏ bé của cô đang vỡ dù vẫn biết đây là chuyện đương nhiên phải xảy ra. Cô cứ nghĩ là mìnhđã quên anh nhưng cô nhận ratình cảm cô dành cho anh không phải là thích mà là yêu. Dường như cô đã bị biến thành đám bọt biển như trongtruyện nàng tiên cá trôi dạt và vỡ tan theo từng con sóng chỉ có thể nhìn anh đang dần dần xa mình, xa mãi mãi. Cô kiếm thật nhiều việc để làm,cô cố gắng làm mình bận rộn, bận rộn để không còn thời gian nghĩ tới anh, bận rộn để không còn thời gian buồn thương đau khổ. Hình như cô ấy cũng nhận ra cô thích anh, cô ấy không thân thiết với cô như trước nữa. Đã có lần mấy đứa bạn thân của cô ấy nói bóng gió cô nhưng mặc kệ, đúng là cô thích anh đấy con tim cô bảo vậy đấy, giờ có bắt nó ngừng đập trong nó vẫn chứa đầy hình ảnh của anh, nhưng tình yêu thầm lặng của cô có gây tổn hại cho ai đâu nóchỉ có thể làm một mình cô đaukhổ thôi. Một ngày, cô nhận được điện thoại của anh: “Đi chơi không?Tớ qua đón.” Anh không thể biết được rằng cô đã hạnh phúc thế nào khi được ngồi sau lưng anh, cô với anh nói đủ thứ chuyện. Anh nói: “Với trẻ con chỉ cần chiều theo nó là nó sẽ không khóc.”. Lúc ấy cô rất muốn nói với anh: “Cậu sai rồi. Cậu luôn coi tớ là trẻ con, luôn chiều theo những đòi hỏi của tớ nhưng tớ vẫn phải khóc vì cậu đấy thôi”. Giờ phút ấy đối với cô thật đúng là hạnh phúc nhỏbé trong sự khổ đau vô hạn, hạnh phúc vì được ngồi sau xeanh, được cảm nhận hơi ấm của anh, được nghe anh nói nhưng khổ đau vì biết anh không thể thuộc về cô. Cô cùnganh tới nhà cô ấy chơi. Nhìn hai người thân mật với nhau mà trái tim vốn lâu nay được cô băng bó cẩn thận đã vỡ thành từng mảnh mà cô không có cách nào ngăn lại được. Cô ấy còn khoe với cô bức ảnh chụp hôm cô ấy đi chơi về muộn phải ngủ lại nhà anh. Lòng cô đau khổ tới quoằn quoại nhưng vẫn phải cười cười nói nói thật tự nhiên cô tự nhủ: “Không thể để lộ ra nếu không mọi thứ sẽ mất hết, tình bạn bấy lâu sẽ tan theo mây khói”. Cô lại quay về với cuộc sống bận rộn để khỏa lấp nỗi buồn, cô đơn, đau khổ của một trái tim tan vỡ. Cô ít nói hơn, đôi mắt trong sáng giờ đã phảng phất nét buồn. Cũng khá lâu rồi cô không liên lạc với anh dù rất muốn. Cô chỉ nghe thông tin về anh qua những người bạn cũ dù cho trong những tin tức về anh giờ gắn với cô ấy nhưng không sao chỉcần cô biết anh vẫn đang hạnhphúc vậy là đủ rồi. Có những lúc cô chợt nghĩ giá mà họ chiatay có thể cô sẽ có cơ hội những lúc ấy cô thấy bản thân mình thật xấu xa. Rồi thời giancũng qua đi không đủ lâu để cô quên anh nhưng cũng đủ để lòng cô bớt đau. http://doicanh.org Cô chuyển chỗ ở, anh tới chuyển nhà giúp cô. Trời mưa ngâu, thấy người ta bảo đây làmưa được tạo thành bởi những giọt nước mắt của Ngưu Lang-Chức Nữ khi họ được gặp nhau,cô lại được ngồi sau xe anh, lại được cảm nhận hơi ấm của anh.Trái tim đang phải chữa trị của cô lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô cố gắng không nhìn vào mắt anh vì cô biết nếu nhìn vào đó cô sẽ không thể kìm chế được cảm xúc của mình có thể sẽ làmgì đó khiến cô phải hối hận.Tối đó anh nhắn tin cho cô, cô với anh đã nói nhiều chuyện với nhau, cô thấy hạnhphúc, hạnh phúc vì biết anh vẫn còn quan tâm tới cô, bất ngờ khi anh cho cô biết rằng từ trước tới giờ anh vẫn luôn thích những nét trong sáng của cô, anh thích cả sự vụng vềđáng yêu của cô. Thời gian lại lặng lẽ trôi, cô bận rộn với việc học, cô được đi làm thực tập ở một công ty kiểm toán, thời gian của cô được lấp đầy bởi công việc, học hành tới thời gian giành cho bản thân của cô cũng thiếu. Anh vẫn quan tâm tới cônhưng giờ cô không có nhiều thời gian để nghĩ về anh nữa. Anh thông báo:”Tớ sắp đi Nhật 2 năm. Hôm nay cậu có thể dành một ngày cho tớ không?”. Cô lặng người phải mất vài phút sau cô mới có thểnói:”Tất nhiên rồi”. Cô và anh sánh bước trên con đường venHồ Gươm lặng lẽ không ai nói một lời nào, cô đang cố tận hưởng những giây phút ở bênanh. Anh lên tiếng trước: “Ăn kem không? Loại ốc quế chocolate mà cậu thích nhé!”. Cô cũng hào hứng: “Ok! Coi như cậu khao tớ vụ du học nhé!”. Cô và anh vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện, cô ước thờigian ngừng lại được ở điểm này mãi mãi. Ngày anh ra sân bay cô không ra tiễn chỉ dám gửi một tin nhắn: “Những gì cần dặn dò cậu tớ đã nói rồi. Mong sớm gặp lại cậu. Lúc về nhớ mang cho tớ một bông hoa anh đào nhé! Chúc cậu luôn may mắn”. Một tin nhắn tới máy cô: “Yên tâm tớ sẽ sớmtrở về gặp cậu”. Cô ra trường, xin được việc ở một công ty kiểm toán danh tiếng. Công việc cuốn cô đi, những lúc nhớ anh cô lại ra HồGươm, ăn kem ốc quế chocolate. Cũng có nhiều người đến với cô nhưng cô đều từ chối. Cô không sao hiểunổi vì sao cô có thể yêu anh nhiều tới vậy một tình yêu biếtchắc sẽ chả có kết quả gì, một tình yêu có thể nói là vô vọng. Cô chờ đợi mà không biết mình đang chờ đợi điều gì. Hainăm nay anh không một lần gọi điện, nhắn tin cho cô, có lẽ anh đã quên cô mà cô có là gì của anh đâu mà anh phải nhớ. Cô lại lao vào làm việc cho quên đi nỗi nhớ anh. Một ngày mùa thu đầy nắng, một tin nhắn từ số điện thoại mà từ lâu cô đã thuộc lòng: “ 5h chiều nay tớ đợi cậu ở quánkem ở Hồ Gươm.Tớ sẽ đợi đến khi nào cậu xuất hiện”. Cô sung sướng tới trào nước mắt,những tưởng người con trai ấy đã quên cô và cô cũng đã cho hình ảnh người ấy vào kho kỉ niệm. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua có thể người đó về để làm đám cưới với cô ấy và hôm nay gặp cô để đưa thiệp mời. Cô lang thang khắp các con đường Hà Nội suy nghĩxem có nên đến hay không? 2 năm nay cuộc sống của cô yên bình phẳng lặng, người đó tưởng chừng đã biến mất khỏi cuộc sống của cô, trái tim mong manh của cô gần như đãbình phục vậy mà giờ đây người đó lại xuất hiện làm tâmhồn cô xao động, có thể trái tim mà cô cố gắng chữa trị sẽ lại một lần nữa bị vỡ tan. Cô nhìn đồng hồ đã 22h, chắc người đó không còn chờ cô nữa nhưng cô vẫn muốn đến để cho mình một cơ hội thấy người đó dù chỉ là một bóng dáng quen thuộc. Cô tới quán kem, như mọi lần khác cô mua một chiếc ốc quế chocolate, bỗng một giọng nóiquen thuộc vang lên: - Có định mời tớ một chiếc không? Chờ cậu từ chiều đến giờ mệt quá đấy. Cô và anh lại sánh bước trên con đường quen thuộc. Anh lấy từ trong túi áo ra một cànhhoa anh đào đã ép khô trao cho cô nói: - Anh vẫn luôn nhớ em, nhớ em da diết. Đồng ý làm người yêu anh nhé! Cô bất ngờ và sung sướng chỉ lắp bắp nói: - Vậy còn cô ấy? Em không muốn làm tổn thương bất kì ai. Anh nói: - Anh và cô ấy đã chia tay từ rất lâu rồi, khi ở Nhật anh đã nhận ra anh yêu em nhiều thế nào. Cô nghẹn ngào: - Vậy tại sao anh không liên lạcvới em dù chỉ là gửi cho em một tin nhắn? - Bởi anh sợ nếu phải nghe emthông báo đã có người yêu hay em lấy chồng. Thời gian với họ lúc này như ngừng trôi và ngập trong hạnh phúc. Lúc này đây trái timvỡ vụn của cô dường như đang được hồi sinh. Nếu đã yêu ai xin hãy yêu bằngcả con tim có thể sự chờ đợi của trái tim yêu chân thành rấtmong manh nhưng ít nhất nó cũng đã khiến tình yêu của bạn không trở nên vô nghĩa. Blog radio Blog Radio 154: Anh đã nhận ra mình yêu em nhiều thế nào!
Nguyễn Linh 0 Comment

Chồng ơi, em và anh còn bé lắm!

Nhìn nó chẳng ai nghĩ nó mới sinh năm 1994 đâu. Nó không già nhưng gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị và có chút gì đó chững chạc hơn bạn bè cùng lứa tuổi. Nó ngán ngẩm sau cuộc điện thoại cho đứa bạn thân. “Thế là nó bận thi học kì, thế là nó không về rồi”. Nó cứ miên man suy nghĩ và rồi nó khóc. Nó thấy nghèn nghẹn ở cổ. Đãlâu rồi, nó không khóc, nó luôn mạnh mẽ cơ mà. Còn một tháng nữa là đám cưới của nó với anh. Nó yêu anh từ những ngày đầu bước vào cấp 3. anh hơn nó 2 tuổi, anh không đẹp trai, không học giỏi, không có gì đặc biệt. Anh chỉ có làn da rám nắng và nụ cười thì duyên lắm. Ai cũngphải nhận xét thế chứ có riêng gì nó đâu. Học xong cấp 3, anh đi làm. Anh và nó vẫn yêu nhau. Anh bảo đợi ngày nó tốt nghiệp, anh sẽ cưới nó. Thế mà nó và anh cưới thật, chẳng giống như bạn bè nó, yêu rồi chia tay, một tình yêu bọ xít. Nó không thi đại học, nó muốn làm vợ anh. Gia đình, bạn bè ai cũng thất vọng về nó. Nhưng nó không bận tâm.Nó nói anh yêu nó, và nó sẽ hạnh phúc. Nó đã tự tin như thế cơ đấy. Thế mà giờ đây, nó lại hối hận, nó khóc vì tủi thân. Bạn bè thì tung tăng nơi giảng đường. Thi thoảng về quê, chúng nó lại kể biết bao là chuyện nơi thành phố, về những mối tình sinh viên mơ mộng, về những món ăn ngon, những bài học cuộc sống…Ôi sao mà mới lạ và thú vị. Nó cũng muốn được đi học, được ăn những bữa cơm sinh viên đạm bạc, được cùng nhau góp 2, 3 nghìn đồng để mua mì tôm ăn chung những ngày cuối tháng, được cùng nhau đi làm thêm, mệt mà vui. Nó nghĩ đến tương lai, sau này nó và anh cưới nhau. Anh đi làm, nó thì làm được gì với bằng cấp 3, với vùng quê nghèo, một năm 2 vụ lúa. Nó sẽ sinh con nữa, chắc chỉ trông con cũng đã mệt lắm rồi. Nó sẽ nhanh già, hơn nữa kinh tế chỉ trông chờ vào đồng lương công nhân của anh, anh và nó có cãi nhau không, có hạnh phúc thật sự không khi mà cả 2 thực sự vẫncòn trẻ con thế này? Nó giật mình khi chuông điện thoại reo, là anh, anh khoe nó đã lấy ảnh cưới rồi. nó chỉ nói “Vâng!”, nó không cười được nữa. Phải chăng đây mới là giây phút nó suy nghĩ trưởng thành nhất từ trước đến nay. “Cuối tháng này tao đi đăng kí kết hôn vì phải đợi qua sinh nhật tao thì mới đủ tuổi. Liệu tao có hạnh phúc không khi tao và anh chưa thực sự trưởng thành hả mày”. Tin nhắn đã gửi thành công đến con bạn thân. Nó giật mình nhận ra nó và anh vẫn còn bé lắm...
Nguyễn Linh 0 Comment

Bài toán Tình yêu

Ngày …tháng …năm… Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay, nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” củamấy gã trồng si theo nhỏ nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ ràng, logic vàcó thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ, phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao chonhỏ hiểu lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm mộtbài toán chứng minh cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé! Bài toán tình yêu Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất. Giả thiết 1 : X yêu Y Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ. Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thưnhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anhdành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện vớianh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian saodài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?” Biện luận: “Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu củachúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ. Giả thiết 2 : Y yêu X Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắnglàm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể. Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cholà vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn,chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậyđi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá,chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé ! Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ ! Biện luận: Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé:“…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp! Từ (1) và (2) => Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa,trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹptặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ănkhông ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm. Biện luận: Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ“lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậylà quá đủ rồi. Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X Chứng minh: không tìm ra Biện luận: Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trảlời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anhnói nhỏ nghe nhé. Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa. Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên ngườiphụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé! Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !
Nguyễn Linh 0 Comment

Nếu bỗng ta chán nhau

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm naycứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần. Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tácdụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh. Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứatrẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhậnra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát. Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giảnlà người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anhđã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này. *** Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục nhữngcái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay. Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc! Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mởmáy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻanh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dựtính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gìđược cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhàem ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”. Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lầnnày người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin vớimột ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic nhưKhương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân. 22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuêbao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửađi.” Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang. Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì… Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?” Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy. Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.” Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì. Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!” Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằnghai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theomột mảnh giấy được xếp cẩn thận. “Em ơi, Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé. Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện emđang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không? Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hếtchuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ! Có thể anh không là người đem lại cho em một tìnhyêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!” Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau. Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anhđang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!” Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóara “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.” ____________
Nguyễn Linh 0 Comment

Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé

- Nó tự nhận nó là Mưa mà nó cũng giống Mưa thật. Mưa lạnh như đôi bàn tay nó luôn cần một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy. Mưa rả rích như những khắc khoải trong tâm hồn đa sầu đa cảm của nó. Nó thích Mưa, thích dầm mình dưới cái lạnh của Mưa, trong Mưa nó tìm thấy chính mình, thấy nỗi cô đơn luôn ngự trị trong nó. Nghoảnh lại con đường nó đã bước qua, hạnh phúc thoáng qua có, khổ đau bất chợt có, nó mỉm cười nhẹ nhàng bởi đã có khi trên đoạn đường kia đã có khi nó không lẻ bóng mà được dựa vai ai đó đi dưới Mưa… Đã có khi Mưa thấy mình ngốc nghếch khi để cho cơn Gió vô tình làm xao xuyến trái tim mỏng manh, yếu đuối. Mưa tưởng Gió sẽ mãi theo Mưa bởi Gió Mưa thường là một cặp như quy luật thường tình của tạo hóa. Mưa cứ mải chạy theo những cảm xúc riêng mình, có biết đâu Gió chỉ là vô hình, nghe thấy mà không cảm thấy. Mưa mải sống trong thế giới cảm xúc do chính mình tạo ra mà quên mất từ xa, rất xa một Sao Đất đang dõi theo. Sao Đất lặng lẽ trong bóng tối mà Mưa thuộc về ban ngày làm sao nhìn cho ra Sao Đất? Sao Đất lặng lẽ dõi theo Mưa nhưng chẳng thể đến bên Mưa. Vì sao ư? Vì Mưa đã có Gió bên cạnh... Giam mình trong suy nghĩ đó, Sao Đất bước đi lặng lẽ… Mưa biết. Mưa nhìn. Mưa hiểu… Mưa lạnh lắm. Mưa không muốn Sao Đất vì Mưa mà tan ra. Mưa sợ! Gió vô tình đi qua Mưa để đến bên Nắng - không ủdột và lạnh lẽo như Mưa. Nước mắt Mưa tuôn rơi.Mưa khóc khiến đất trời thấm nỗi lạnh giá, buồn hoang hoải tháng bảy. Mưa khóc cho chính mình bởi những gì Mưa lầm tưởng về tình yêu dành cho Gió. Mưa biết Sao Đất luôn ở bên rất khẽ mỗi khi Mưa buồn. Mưa biết người luôn sưởi ấm trái tim cho mình không phải là Gió mà chính là Sao Đất thì cũng đã muộn rồi. Mưa đã nói khi nào Gió ngừng thổi thì Mưa sẽ quay lại. Giờ có lẽ, Gió đã ngừng thổi nhưng Mưa vẫn là Mưa... chưa tạnh. Mưa rơi xuống mặt đất khô cằn còn Sao Đất mãi chiếu sáng trên bầu trời, khoảng cách là quá xa vàcó lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau. Trái tim Mưa băng giá. Mưa cần Sao Đất, muốn cùng Sao Đất đi dưới mưa, dù đó chỉ là một lần mơ ước. Nhưng muộn rồi, chẳng thể rồi Mưa ơi. Mưa không thể hủy hoại Sao Đất chỉ vì tình cảm của mình. Mưa đến gặp Thượng Đế: - Con không muốn làm mưa nữa! - Con sẽ bị tan ra? Con có chịu được nỗi đau đó không? - Chỉ cần con gặp được Sao Đất, con sẽ chịu mọi nỗi đau. Trái tim con đã tổn thương quá nhiều, đãchai lỳ và mất cảm giác đau rồi. - Nỗi đau làm chai lỳ trái tim con, nhưng tình yêu còn khiến con đau đớn vạn lần. - Con chấp nhận. Và thế là Mưa không còn là những giọt nước trắng, xối xả, rả rích nữa. Mưa thu mình trong giọt sương đêm . Từ thế giới nhỏ bé của mình, Mưa đã có thể nhìn thấy Sao Đất dù rất xa. Thế giới ấy Mưa đã chịu bao đau đớn mà có lẽ Sao Đất không thể biết. Nỗi đau Mưa chịu như chính nỗi nhớ và những gì trước đây Sao Đất trải qua, nghĩ vậy Mưa khẽ mỉm cười… Những lúc phải đấu tranh với tất cả, Mưa bật khóc khi trái tim mỏng manh đang tan ra, Mưa cần có ánh mắt, bàn tay sưởi ấm của Sao Đất nhưng lại ở quá xa…! Mưa mãi thuộc về mặt đất còn Sao Đất lại thuộc về bầu trời rộng lớn. Lặng lẽ ngắm Sao Đất từ xa, Mưa thầm ước: - Hạnh phúc và luôn tỏa sáng nhé Sao Đất! Ngày mai chỉ ngày mai thôi khi mặt trời lên giọt sương mang Mưa trong đó sẽ tan ra…
Nguyễn Linh 0 Comment

Cuối cùng, anh cũng chờ đượcem rồi…

Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồi… Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạythôi! 1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trời Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Hà Nội một chút hơi ẩm và cái ướtát của buổi chiều thu. Tôi tháo kính xuống, khẽ day day hai bên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài hành lang. Hà Nội sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái nắnggắt của buổi trưa hè. Ánh nắng chiều tà nơi cuối trời hắt lên những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhà kí túc xá, dịu dàng phủ lấy bóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trai nơi ban công tầng năm. Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái hình ảnh kì diệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt! Thực ra, tình yêu vốn là cảm tính. Rất khó để trả lờirằng vì sao bạn yêu anh ấy hay cô ấy? Vì anh ấy đẹp trai, vì cô ấy dễ thương? Nếu thật sự bạn có thể đưara một lý do, thì tôi tin rằngvốn là bạn đang lầm tưởng một thứ gì đó khác là tình yêu mất rồi. Tôi nhớ có người nói rằng, tình yêu thìchỉ có duy nhất, nhưng những thứ tình cảm na ná như thế thì có rất nhiều. Ấy… có phải bạn đang nghĩ là tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên qua đôi mắt cận 2,5 đi ốp từ một khoảng cách khá xa đấy chứ? Đừng thiếu thực tế như thế. Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy rất ấn tượng, rất ấn tượng với hình ảnh của người con trai ấy. Cứ như anh sinh ra từ ánh nắng mặt trời, chỉ vậy thôi! Cũng có thể, chính bởi 2,5 đi ốp ấy mà thế giới qua đôi mắtcủa tôi lúc đó lại có chút gì đó mờ ảo và thi vị hơn chăng? Bởi vậy, dù rất tò mò người con trai ấy là ai, trông như thế nào, tôi cũngkhông hề có ý định lấy kính ra và đeo vào. Khi bong bóng vỡ tan, không phải chỉ còn lại xà phòng sao? Dưới cái ráng của hoàng hôn, hình ảnh của anh không thể nhìn rõ bởi bị ngược sáng, nhưng cứ thế mà bước thẳng vào và chiếm lấy một góc trong trái tim nhỏ bé của tôi… *** - Này tao hỏi chút, cái phòng góc bên phải tầng 5 nhà A là phòng bao nhiêu vậy? – Tôi mơ màng hỏi. - A510. – Một vài đứa lơ đãng trả lời. - Mày biết cái anh đánh đànguitar hát hay hay mà hồi đầu năm bọn tao vẫn hay bàn tán không? – Chu Linh hào hứng hỏi. Cũng chẳng có gì là lạ khi con trai, mà nhất là những anh chàng “hot boy” một tẹo, biết đàn hát một tẹo, đẹp trai một tẹo là chủ đề truyền thống bất thành văn trong các cuộc buôn chuyện dài tập của tụi con gái độc thân như ở phòng tôi. Nhưng thường thì tôi không để ý lắm, vì vốn là cái gì không liên quan đến mình thì mình cũng chẳng quan liên (ý là quan tâm) làm gì! Nhưng ngược lại, Chu Linh thì dường như có hứng thú với hầu như tất cả con trai đạt ba yêu cầu trên ở cái kí túc xá này vậy. - Có liên quan gì sao? – Tôi chán nản hỏi. Không phải bọn nó đã nói chuyện về cáianh chàng đàn hát guitar này suốt cả học kỳ, đến mức một đứa ít chú ý như tôi cũng phải có chút chút ấn tượng rồi sao? - Đương nhiên rồi! – Hai mắt Chu Linh sáng rực lên. – Anh ấy là trưởng phòng A510 đó! - Vậy sao? – Tôi nói nhưng cũng không tập trung lắm. Một thoáng ý nghĩ chợt chạy qua trí óc tôi. Có khi nào người đó chính là anh ấy không? *** Dạo này tôi có một thói quen mới: hóng gió lúc chiều muộn. Đây là một lý do hoàn hảo để mỗi ngày đều được ngắm nhìn hình ảnh của anh, mờ ảo sau nắng chiều tà bằng đôi mắtcận 2,5 đi ốp! Dường như người con trai ấy lúc nào cũng ở đúng vị trí ấy, lúc nào cũng tỏa nắng như thế khiến người ta phải chói mắt và lặng cả người. Người đến như chút nắng bình yên… Cũng từng có lúc tôi chợt nghĩ rằng, có khi nào, anh cũng đang đứng đó chờ để “gặp” tôi, đúng như cái cách mà mỗi ngày tôi đều ấp ủ một niềm vui bé nhỏ khi thấy anh, ngược qua ánh nắng và xuyên qua những cơn gió lộng của buổi chiều hạ. Tôi không phải người yêu bằng mắt, thậm chí Chu Linh đã từng phán rằng, tôi có mắt cũng bằng thừa (trong cái thế giới quan hạn hẹp của nó, mắt của bạn mà không để… ngắm trai đẹp thì đều phí phạm cả!). Vì thế, tôi đãtừng khá bất ngờ về chính bản thân mình khi bị thu hút bởi anh – một người con trai thậm chí không nhìn rõ mặt – chỉ bằng cái phong thái ấy, cái dáng điệu ấy, cái bình thản và êm dịu của anh dưới ánh chiều tà. Cái bình lặng khiến người ta cảm thấy cómột chút gì đó vừa lạ lẫm, vừa xa cách, lại vừa bị hấp dẫn không tả nổi. (Lại là) Chu Linh cũng từng nói rằng, người thận trọng nhưtôi rất khó mở lòng để yêu người khác. Thực ra thỉnh thoảng tôi thấy con nhỏ này nói cũng… đúng. - Cô nương à, làm bạn với gió và mây vẫn chưa chán sao? Ông mặt trời đã xuống núi rồi đó! – Giọng Chu Linh váng cả hành lang.– Mau đi ăn cơm thôi! - Ừ đợi chút tao lấy ví! – Tôivui vẻ nói rồi bước vào trong phòng. - Hôm nay gió mát ghê! – Chu Linh khoan khoái nói. – Ơ? Con bé này chợt kêu lên làm tôi giật cả mình: - Sao thế? – Tôi vừa lục lọi cặp tìm ví, vừa hỏi với ra ngoài ban công. - Kia không cái anh trưởng phòng A510 đó sao? - Ừ thì làm sao? – Tôi lơ đãng hỏi. - Mày biết mà, tao thích anh ấy mà! – Chu Linh nói, giọng đầy cảm xúc. - Ừ tao biết, con trai đẹp ai mà mày chẳng thích! Đương nhiên, nửa câu sau tôi đã kịp nuốt vào trong bụng. Nhưng tôi cũng tin là Chu Linh này thích anh chàng đó hơn các-anh-chàng-bình-thường thật, vìthường là tán dương vài bahôm là con bé chán, riêng lần này đã nói đến cả kỳ mànó vẫn còn hào hứng. - Anh ấy đang đứng ở góc hành lang tầng 5 nhà A kia kìa! Trời ạ, tao uớc gì tao có thể bay lượn được như chim để phi một mạch qua đó quá! – Chu Linh mơ màng. - Ừ! – Tôi lơ đãng. Một cái gìđó chợt “xoẹt” qua trong đầu tôi. Tầng 5 nhà A? Góc hành lang tầng 5 nhà A? Là anh? Những thắc mắc ấy gần như nổ tung trong đầu tôi. - Đâu đâu? – Tôi chạy vội ra ban công. - Ối giời mày ra muộn quá, anh ấy vừa vào phòng rồi! – Chu Linh ngao ngán. - Có chắc là cái anh trưởng phòng mà mày nói không? – Tôi gấp gáp hỏi. - Trời ạ, mắt tao không nhưmắt mày đâu nha. – Chu Linh thở dài rồi kéo tôi đi ra nhà ăn. – Nhanh lên kẻo chẳng còn cái gì mà măm măm bây giờ! *** 2. “Thỏa thuận ngầm” giữahai trái tim Tua lại 10 phút trước, ở một góc nào đó khác… - Này Lê Anh, tao mượn quyển “Những nguyên lý cơbản” nào! – Nam Dương từ đâu xông ra nói lớn làm tôi giật cả mình. - Ừ đợi chút! – Bước trở lại trong phòng, tôi lật lật chồng sách tìm cho nó. - Hôm nay gió mát thế! Từ góc này nhìn xuống sân kí túc xá đẹp thật! Thế mà giờtao mới biết đấy! Bảo sao mày cứ thích ra đây đọc sách! – Nam Dương vươn vai sảng khoái nói. Tôi thầm thở dài. Nó ngoài đàn hát ra thì có mấy khi quan tâm gì đâu! Cũng maytrời phú cho cái vẻ sáng sủa, cộng với chút tài lẻ, thế nên trong cái trường toàn con gái này, nó… ngẫunhiên trở thành hot boy! Nói vậy không phải ý là tôi ganh tị gì với nó, vì nói đúng ra thì nó là một thằngrất được. - Mày cần quyển một, quyển hai hay quyển ba? – Tôi hỏi. - Đâu tao xem nào? Tao cũng chẳng biết nữa, tao chỉ nhớ cái bìa thôi! – Nó nói vậy rồi chạy xộc vào xem. - Trời, tao cũng chẳng nhớ nữa, cái quyển kia tao xem nó là bìa photo nên bây giờnhìn thoáng qua chẳng nhớnổi! Quyển nào có bài khái quát về… ấy nhỉ?– Nam Dương lật lật sách xem mục lục. Lằng nhằng với nó mãi, phải đến năm mười phút nó mới tìm được sách và “lượn luôn cho nước nó trong”, tôi lại bước ra ban công. Em không còn ở đó nữa! Chợt thấy bị hẫng mộtchút… Tôi đứng lặng ở đó thêm phút chốc rồi quay trở lại phòng. Hẹn em ngày mai nhé! Tôi không phải là một thằng đa tình, lại càng không phải kiểu người lãngmạn, tin vào thứ tình yêu sét đánh chớp nhoáng. Tôi chưa từng bao giờ nghi ngờ về điều ấy cả. Nhưng dường như em chính là ngoại lệ của cuộc đời tôi. Tôi không dám gọi nó là tình yêu (còn quá sớm, không phải sao?), nhưng em giống như thứ rượu mạnh làm người ta say. “Quen” em? Cũng khá lạ. Là một chiều Hà Nội trong vắt sau cơn mưa và tình cờ emxuất hiện trong bức ảnh không hề căn chỉnh của tôi. Mãi về sau này, tôi cứ nghĩ mãi một điều, phải chăng không phải là em tình cờ xuất hiện trong bức ảnh của tôi, mà là cảnh vật phíasau chẳng qua chỉ là để làmnền cho em. Và tôi hình như cũng đang đứng đó chỉđể chờ đợi điều ấy vậy! Trong bức ảnh bấm máy hoàn toàn ngẫu hứng ấy, hình ảnh em được bao phủ bởi chút nắng chiều tà, rực rỡ và hoàn hảo cứ như người ta cố tình lồng ghép hay chỉnh sửa. Khuôn mặt em nhìn không rõ nét bởi ảnh hơi bị rung nhẹ và góc chụp hơi chếch, nhưng cái dáng vẻ tự nhiên và thiên thần ấy vẫn khiến tôi một thoáng thất thần. Tôi đã rửa bức ảnh ấy ra và đặt vào trong ví! Đằng sau bức ảnh ghi một dòng rất nhỏ: “My angel without wings” (thiên thần không có cánh của tôi). Dạo này tôi hay ra ban công đọc sách. Bạn cũng biết đấy, chẳng qua là cái cớ, sách đọc thì ít mà tâm hồn lơ lửng thì nhiều. Không hiểu sao tôi có cảm giác như em cũng đang đứng đó để chờ tôi. Lần nào cũng thế, khuôn mặt trắng xinh xắn với mái tóc đen dài thả bay tự nhiên trong gió luôn khiến trái tim tôi lỡ một nhịp. Nghe như có hương tình yêu lan tỏa đâu đây?… Dường như giữa chúng tôi có một “thỏa thuận ngầm” giữa hai trái tim. Dù chưa hề gặp em, cũng chẳng hề biếtem, nhưng tôi cũng không muốn chủ động đi hỏi xem em là ai hay qua bên ấy để gặp em. Có thể bạn cho rằng tôi thật sự… hết thuốc chữa, nhưng tôi tin rằng, hai trái tim nếu cùng đi về hướng nhau thì nhất định sẽ tự tìm thấy nhau trên đường. Tình yêu chẳngphải là khi hai trái tim… ngẫu nhiên cùng một nhịp đập hay sao? Và sau đó là thật nhiều, thật nhiều nhịp đập chợt bị bỏ quên vì nhau! *** 3. Từ lý thuyết đến thực hành luôn luôn có sai số - Này tao hỏi cái này! – Tôi vừa gắp thức ăn vừa ngập ngừng nói. - Hỏi gì thì hỏi nhanh đi! – Chu Linh sốt ruột. - Cái anh trưởng phòng phòng A510 ấy, tên là gì nhỉ? – Tôi hỏi nhỏ. - Nam Dương. Sao thế? Định cạnh tranh với tao à? – Con nhỏ Chu Linh lè lưỡi làm mặt xấu. - Ai thèm! – Tôi cười rồi lại tiếp tục tập trung vào món ăn. Thì ra tên anh là Nam Dương. - Này, thôi tao hỏi nốt câu này thôi! - Ừ sao? - Anh ấy học năm mấy vậy mày? – Tôi tò mò. - Sao bảo mày không thèm? – Cơ hội tốt để phản bác, đương nhiên con nhỏ Chu Linh không thể bỏ qua rồi. Tôi cúi đầu ăn không nói gì. Biết là con nhỏ này muốn trả thù, để cho nó có cảm giác chiến thắng một chút là nó sẽ khai ra tuồn tuột ngay! - Thôi chỗ bạn bè, tao để rẻ cho. Khao tao trà sữa đi rồi có thông tin nào tao biết tao nói hết cho! – Chu Linh cười nịnh. Con bé này đúng là dễ đối phó nhất trần đời. - Ừ xong ngay, ăn xong đi nhé! – Tôi vui vẻ hào phóngnói. Chỉ mất 3 cốc trà sữa, tôi gần như biết mọi thông tin về anh, bao gồm cả những cái vụn vặt nhất. Con bé này học ngành thương mại thật sự là không thể giàu nổi mất thôi! - Ơ! – Chu Linh lại làm tôi giật cả mình. – Em chào anh! Nó quay sang và chào một ai đó. Tôi thật sự phục sát đất khả năng ngoại giao của nó, đi đến đâu cũng thấy người quen. Đột nhiênnó lôi xềnh xệch tay tôi, nháy mắt lia lịa ý bảo nhìn người phía sau lưng tôi. Tôilại ngộ ra thêm một chân lýmới: con bé này mà làm gián điệp thì chắc bị phát hiện đầu tiên! Để không phụ lòng nó, tôi cũng miễn cưỡng quay lưng lại nhìn người phía sau lưng và cười nhẹ. “Ai đây nhỉ?” – Ý nghĩ ấy chỉ xoẹt qua trong tâm trí tôi, chưa kịp phát thành lời thì đã anh ấy đã nói trước: - Ơ có phải Sa Lam của ban truyền thông đây không? Hóa ra em là bạn của Chu Linh à? Chào em, anh là Nam Dương! – Anh ấy rất phong độ, nhìn tôi và cười. Tôi thoáng chốc giật mình. Tôi từng hình dung sẽ gặp anh trong một vài hoàn cảnh nào đó khác, chứ không phải như thế này! - Chào anh. Em là Sa Lam. – Tôi ngập ngừng nói. Kỳ thực, anh không giống với tưởng tượng của tôi lắm. Tôi cứ luôn nghĩ anh ấy hẳnphải là một người hơi ít nóimột chút, thông minh, trí tuệ nhưng vẫn mang theo một chút vẻ gì đó khó hiểu, lạnh lùng. Không hẳn là thất vọng, nhưng có một chút không quen lắm! - Hai em không phiền nếu anh ngồi đây chứ? Anh có một chút việc muốn nhờ ban truyền thông, may mà gặp Sa Lam ở đây! – Anh vui vẻ nói. - Vâng anh cứ ngồi đi! – ChuLinh cười tít mắt. Cái con bé này đúng là mất mặt chiến hữu quá. Tôi đang định nói rằng bọn tôi có chút việc phải đi luôn bây giờ, vì hiện tại tâm trạng tôi thật sự đang lơ lửng ở một nơi nào đó. Bạn biết đấy, trong một hoàn cảnh bất ngờ như thế, mấy ai là giữ được bình tĩnh đâu! - Vậy thì tốt quá! – Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi và nói về một chút chuyện anh cần nhờ. Và sau đó thì ba người chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ. Anh khá cởi mở, năng động và nhiệt tình. Chúng tôi nói về đủ thứ chuyện trên đời cho đến khi tôi nhận ra là khá muộnvà còn cả chồng bài tập tiếng Anh đang nằm chình ình chờ ở nhà nên đành xin phép “rút quân” trước. Con bé Chu Linh thấy vậy cũng đứng lên vào chào tạm biệtluôn. Thật sự thì nói chuyệnvới anh Nam Dương rất thúvị. Anh ấy tạo cho người khác cảm giác thoải mái vàdễ gần. Nhưng chỉ vậy thôi!Tôi cứ từng nghĩ rằng, khi nói chuyện với anh, tim mình sẽ đập liên hồi trong lồng ngực. Nhưng thí nghiệm đã chứng minh, từ lý thuyết đến thực tế luôn luôn có sai số! 4. Trái đất này thật sự quá nhỏ bé! - Hey Lê Anh! Mày nhớ con bé búp bê tóc đen của ban truyền thông khoa tao mà đợt trước thỉnh thoảng taovẫn hay nói không, tên là Sa Lam ấy? Nam Dương hớn hở xuất hiện ở cửa phòng. Cái thằng này quái lạ thật, cứ nơi nào nó xuất hiện là nơi ấy ầm ĩ như cuồng phong bão táp vừa đi qua! Thực rakhông ít người cũng thắc mắc, tôi với Nam Dương, hai thằng tính trái ngược nhau hoàn toàn lại là bạn thân của nhau. Điều này chính bản thân tôi cũng còn chẳng hiểu nổi! - Ừ sao? – Tôi lỡ đãng nói. - Hôm nay tao gặp Sa Lam đi với Chu Linh ở quán trà sữa gần trường mình. Con bé nhìn gần với không trang điểm xinh hơn lúc đứng trên sân khấu làm MC đợt hoa khôi khoa tao vừa rồi mày ạ! – Nam Dương hào hứng nói. Thực ra con gái cũng là một chủ đề thường xuyên trong các câu truyện của bọn con traichúng tôi. - Vậy à? Thế xin được số điện thoại chưa? – Tôi miễn cưỡng nói. Thật sự thì tôi cũng chẳng nhớ Sa Lam là con bé nào. - À đấy! Sao tao lại quên mất nhỉ? Nhưng thôi, cùng phòng với con bé Chu Linh, lúc nào muốn qua hỏi mà chẳng được! – Nam Dương cảm thán. Tôi lại tự chất vấn trong đầu, không biết Chu Linh là con bé nào nhỉ? - Ừ thế thì cố lên! – Tôi có cảm giác như đây là lần thứ 1001 tôi nói câu này với nó rồi. - Lão Vương mama không ngờ cũng có lúc phát huy tác dụng ghê! Nhờ cái công việc quái quỷ lão giao cho tao mà tao lại có cớ để được gặp em! – Nam Dương sung sướng ra mặt. Tôi không nói gì nữa, lại chú tâm nhìn xuống quyển sách. *** - Này tao bảo, mày thấy tao mặc cái áo sơ mi xanh này hay cái áo phông này ổn hơn? – Nam Dương đứng nghiêng một lúc lâu trước tủ quần áo rồi lại giơ hai cái áo lên hỏi tôi. - Đi đâu thế? - Đi hẹn hò. – Nó nói rồi cười. - Thế lấy cái áo sơ mi xanh đi! – Tôi không chú ý lắm, đưa bừa một cái. - Ừ tao cũng thấy cái này đẹp hơn! – Nó nói rồi mặc vào luôn. - Làm gì mà hôm nay cẩn thận vậy? – Tôi nói. Mọi ngày, dù là nó đi gặp con gái hay đi biểu diễn cũng chẳng mấy khi cẩn thận quay về phòng thay quần áo thế này. - Đi gặp em búp bê tóc đen của tao mà! Phải tỏa ra chút hào quang chứ! Thôi tao đi đây! – Nó vừa nói vừa hớn hở đi luôn. Chiều nay ban công không có em. Một mình tôi chợt thấy trống trải kỳ lạ… *** Gấp sách vở vào và định ra ban công hóng gió theo thói quen, tôi chợt bật cườichính bản thân mình. Không phải giờ đã quen anh rồi sao? Vừa định bướcra đến cửa thì anh từ đâu xuất hiện khiến tôi khá bất ngờ. - Ơ Sa Lam này, chào em! Anh muốn bàn thêm một chút nữa về chuyện hôm qua! Em có rảnh không? – Anh cười tươi nói. - Vâng được ạ! – Tôi nói, hơithiếu tự nhiên một chút. - Em ăn tối chưa? Hay mìnhđi ăn tối luôn nhé? - Vâng ạ! Chúng tôi ra nhà ăn, cùng nói chuyện và bàn luận khá vui vẻ. Anh rất hài hước và làm tôi cười suốt. Tôi cảm nhận anh là một người nói chuyện rất thú vị. Anh và tôi trao đổi số điện thoại, và những ngày sau đó, hầu như hôm nào tôi cũng đi ăncùng anh và chúng tôi trò chuyện đến muộn mới về. *** - Này, tao với em búp bê tóc đen của tao chính thức hẹn hò rồi! – Nam Dương phấn khích nói. – Lần này tao thật sự rất rất thích em ấy! Không như mọi lần trước đâu! Tôi cũng tin lần này nó thích con bé ấy thật, vì hôm nào đi ăn về nó cũng nói rất nhiều về con bé ấy –tên là gì nhỉ, à là Sa Lam, tên cũng hay đấy chứ – với gương mặt đúng của một kẻ đang chìm đắm trong tình yêu. Nó làm tôi chợt nhớ đến thiên thần bé nhỏ của tôi. Mấy hôm nay tôi cũng không thấy em ở ban công tầng 3 nhà bên kia. Phải chăng dạo này em bậnquá chăng? Không gặp được, tự nhiên có cảm giác nhớ nhung đến lạ lùng. Dù vậy, tôi vẫn không hề bỏ thói quen ra ban công đọc sách lúc chiều muộn, chỉ vì một thoáng suy nghĩ rằng biết đâu hôm nay em lại đến thì sao? Người đến như chút gió chiều hạ… Thoáng thấy cái bóng áo màu ghi của Nam Dương ở dưới sân kí túc xá, tôi chợt chú ý vào cô bé đi cùng nó. Là cô bé búp bê tóc đen củanó đấy sao, sao tôi cứ có cảm giác quen quen nhỉ? Gương mặt ấy, góc nhìn ấy,mái tóc ấy, nụ cười ấy… Không phải là em sao? Tôi bật cười nhạt, trái đất này thật sự quá nhỏ bé! Tôi đứng dậy và bước vào trong phòng. Hôm nay thật sự không thể chờ nổi nữa rồi! Hôm nay Hà Nội cũng có gió lộng. Thực ra hôm nào mà chẳng có gió như vậy! Chỉ là, cơn gió lạ của cuộc đời tôi giờ đang phiêu lãng ở một nơi nào đó khác rồi! Cảm giác có chút cay đắng, không rõ vị đắng xộc lên từ đâu mà dường như ở đầu lưỡi cũng vẫn còn đọng lại cảm giác khó chịu này! 5. Một thứ tình cảm na ná như tình yêu Tôi và anh quen nhau được một thời gian rồi. Nam Dương thật sự là một người con trai rất tốt, chu đáo, ân cần và vô cùng ấm áp như một điểm tựa. Nhưng dường như trong tình cảm của chúng tôi vẫn còn thiếu chút gì đó! Tôi rấtthích anh, cũng thích ở bênanh, nhưng dường như chỉ vậy thôi, cảm giác anh giống như một người anh trai rất tuyệt, rất chiều em gái. Khi anh ôm tôi hay nắm tay tôi, tôi dường nhưcũng không có cảm xúc gì đặc biệt cả. Không rõ là mấy quyển tiểu thuyết diễm tình đã quá khoa trương, hay là vốn tình cảm của anh và tôi chưa phải tình yêu, mà chỉ là một thứ… na ná như thế? Tôi cảm nhận được tình cảm chân thành mà anh dành cho tôi. Nhận ra điều này khiến tôi cảm thấy xấu hổ, rất xấu hổ. Nó giống như cảm giác bạn đi lừa dối người khác vậy! Mà thực sự tôi thấy con nhỏ Chu Linh nói cũng rất đúng, không có gì đáng khinh bằng lừa dối tình cảm cả. Khi tôi tâm sự với nó về cảm giác của tôi hiện tại, nó đã im lặng một lúc – rất không-giống-nó, và chỉ nói một vài câu: - Tao rất thích anh ấy! Nhưng tao cũng rất quý mày. Nhưng vì anh ấy thíchmày, nên tao nhường. Nhưng nếu mày không thích anh ấy, làm ơn đừng lừa dối tình cảm của anh ấy! Nó giống như mày đangchà đạp lên tình cảm của tao vậy! Lời nói của nó khiến tôi thật sự cảm thấy giật mình. Tôi cứ nghĩ Chu Linh tính tình trẻ con, dễ yêu dễ ghét, chẳng qua là chút cảm mến hâm mộ thông thường, không nghĩ là lại chân thành và sâu sắc đến vậy! Và chúng tôi chia tay! Chu Linh nói, tôi là một đứa congái quá sức lạnh lùng. Anh thì nói, tôi quá lí trí. Trong tình yêu của chúng tôi, bởi tôi là người chạy nhanh hơn và lúc nào anh cũng phải đuổi theo, nên không bao giờ tôi có thể nhìn thấy anh cả. Anh nói rằng hi vọng tôi sẽ tìm được người con trai thật sự nắm giữ chìa khóa trái tim tôi, để cả hai có thể bước đi song song bên nhau, nhìn thấy nhau, mà không ai cần phải hụt hơi chạy để đuổi kịp người kia cả. Chia tay anh, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi. Bài vở và tất cả mọi chuyện cứ đè nén lên khiến tôi kiệt sức và dường như không sẵn sàng cho một mối quan hệ nào khác nữa! Một thời gian dài, tôi đơn giản chỉ là lên lớp học, rồi về nhà, thỉng thoảng cùng Chu Linh đi mua sắm hay cà phê trò chuyện, gần như rút khỏi ban truyền thông, cũng ít quan tâm và để ý đến những chuyện khác. *** - Mày biết vụ gần đây bọn khoa mình đang rộ lên một bức ảnh “My angel without wings” không? Mọi người đều nói đứa con gái trong bức ảnh đó… trông rất giống mày! – Chu Linh vừa khuấy khuấy cốc trà chanh, vừa nói. Nó cũng biết dạo này tôi không có hứng thú với các loại tin đồn lắm nêncũng ít bàn tán hẳn. - Ở đâu vậy? - Trên tập san của trường mình đó! Số này tao có mua, đợi chút! – Nó nói rồi chạy về giường lục tung lêntìm. – Ảnh chụp hơi nghiêng nên không chắc lắm, nhưng tao cũng thấy giống mày lắm! Chu Linh chỉ trỏ vào một bức ảnh màu trong báo. - Đây nè! Có phải mày không vậy?… 6. Bởi tình yêu không có chân, nên chúng ta phải chạy thôi! Thói quen đúng là thứ không dễ gì có thể thay đổi được. Từ ngày em quen Nam Dương rồi chia tay, em không xuất hiện nơi ban công tầng ba nhà bên kia nữa! Dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn không bỏ được cái việc ra ban công đọc sách vào lúc chiều muộn. Em với Nam Dương chia tay, tôi khá bất ngờ. Nhưng thực lòng mà nói thìcũng có một chút… nhẹ nhõm, dù cái phần ấy khá nhỏ! Con người mà, ai chẳng có một chút ích kỷ của riêng mình, nhất là trong một cái phạm trù đặcbiệt như tình yêu! Ban truyền thông của trường tổ chức cuộc thi ảnh. Thoáng một chút suy nghĩ, tôi quyết định gửi tấm ảnh gốc ấy đi tham gia, không chút chỉnh sửa gì. Nếu nói rằng tôi không có chút ý gì khi gửi ảnh đi dự thi thì thật là trái lòng mình quá, nhưng thật sự thì tấm ảnh ấy rất đẹp đấy chứ, ít nhất là đối với tôi! *** Tôi lặng người đi nhìn tấm ảnh trong cuốn tập san. “My angel without wings” – Photo by Lê Anh – khoa (…). Chất giấy và màu mực in không tốt lắm, nhưng tôi vẫn không thể nhầm được. Góc chụp ấy, thứ ánh sáng kỳ diệu ấy, chút mưa còn điểm lại trong không gian, cái ẩm ướt mát lạnh ấy, góc ban công và một chiều trong kỷ niệm ấy… Là người đó! Tôi cầm tờ báo và chạy vội ra ngoài ban công. - Này này… – Chu Linh giật mình gọi với theo. – Làm gì mà gấp gáp vậy? Nhưng lúc ấy, tôi thật sự chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến câu hỏi của nó nữa rồi! Tôi đã nhìn thấy anh rõ ràng và sắc nét, bằng chính đôi mắt cận 2,5 đi ốp hay bằng trái tim thì tôi cũng không chắc nữa. Dưới ánh tà dương dịu dàng và ấm áp nơi cuối trời, dường như, tôi thấy anh đang cười. Rất rạng rỡ và hòa vào trong ánh nắng chiều nhạt. Nắm chặt trang báo và tôi chạy như điên xuống cầu thang, ngang qua sân kí túc xá và những bồn hoa xanh mướt, một mạch lên cầu thang tầng 5 nhà A. Ở đó, tôi đã thấy người con trai ấy, người con trai kỳ lạ của trái tim tôi… - Là anh phải không? – Tôi chạy đến trước mặt anh, thở dốc và nói một câu không hề có đầu đuôi như thế. - Là anh! – Anh cười và trả lời. Nụ cười ấy thật sự rất đẹp, khiến tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để phác họa cả. Giống như ánhnắng chiều tà, không chói chang mà vô cùng dịu nhẹ. – Thiên thần à, cuối cùng thì anh cũng chờ được em rồi! Hôm nay Hà Nội có nắng vàgió nhẹ. Thật sự là một ngày rất đẹp trời cho một câu chuyện mới bắt đầu… Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạythôi!
Nguyễn Linh 0 Comment

Vội vã yêu thương

Tại sao một ngày có đến 24 giờ, ba buổi khác nhau mà chúng ta lại luôn vội vã? Tại sao không thong thả làm từng việc một? Tại sao thế? Thomas Friedman viết trongcuốn Thế giới phẳng về cách con người luôn chia về làm hai nửa ngày-đêm này, đanglàm việc cùng nhau. Đó là khinhân viên ở đông bán cầu trở về nhà cùng người thân, những nhân viên ở tây bán cầu sẽ nhận lấy công việc còn dang dở. Vậy là bạn có thể ngủ yên dưới mái nhà mình, còn công việc vẫn tiếp tục con đường của nó. Cuộc sống hối hả thế, đang cần chúng ta đến thế, làm sao không hối hả, vội vã được? Nhưng đôi khi ta lại có những giây phút tĩnh lặng, xao lòng bởi những bài hát xưa cũ... Đã ngẩn ngơ khi nghe lại một bài hát xưa cũ của nhà Moffatts: Nếu cuộc sống quá ngắn ngủi đến vậy Tại sao bạn không để tôi yêuthương Trước khi thời gian của chúng ta chảy cạn... Cuộc sống vội vã như vậy màta luôn cảm thấy chưa đủ, luôn cảm thấy thiếu... Khi mất đi một người thân, ta hiểu thế nào là thiếu, là không đủ... trong yêu thương. Và do mãi thiếu thốn nên chúng ta vội vã yêuthương để gắng bù đắp thật nhiều vào lỗ hổng đó, bởi cuộc sống này quá ngắn ngủiđể bày tỏ hết lòng mình, dù chỉ với một người.... Cuộc sống chẳng hề đợi chúng ta, giữa những kế hoạch bộn bề, những ý định dở dang, những mong ước chưa thành, nó vẫn đòi hỏi chúng ta nhiều điều một lúc. Vừa vì tình yêu, vừa sự nghiệp. Vừa cho mọi người, vừa cho riêng mình... Mỗi người đều gắng tìm cho mình một niềm vui, một lẽ sống có ý nghĩa, những điều khiến họ cảm thấy được hạnh phúc. Có thể đó là một bức tranh phối màu cuộc sống thật đẹp mắt, nhưng không phải ai cũng có nhữngbức phối màu của riêng mình tuyệt đẹp và hợp logic đến thế... Một người bạn của mình chorằng màu xanh nước biển luôn phù hợp với màu trắng, còn màu đen và trắng thì không bao giờ hợp với nhau.Bởi đơn giản đen không thể là trắng, ngay cả trong đời sống thường nhật và trong hội họa thì hai mảng màu đólà hai màu đối lập, để diễn tảsự không tương ứng và khácbiệt cũng là đen, trắng. Có hàng trăm nghìn người thích hai màu này... mình thìthiên vị màu trắng hơn một chút... Mình không thích có một bảng màu quá tuyệt vờivà quá hợp với logic trong khi nó không phù hợp và không làm cho mình cảm thấy bình yên, dù nó có thể coi là bình thường. Người ta luôn gắng đạt đến sự hoàn mỹ, luôn muốn bức tranh hôm nay của mình đẹp hơn hôm qua và bức tranh ngày mai sẽ còn đẹp hơn... đó chính bởi vì người ta không bao giờ cảm thấy hạnh phúc là đủ. Ta chợt nhớ một câu thơ của Xuân Diệu: "Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ..." Có thể bức tranh của ai đó sẽbình thường với những màu xanh bên cạnh màu trắng cùng sự bình yên, bình thường với một mùa đông uống một cốc trà gừng thật ấm, màu hạ với những ly nước đá, mùa thu với nhữngchiếc lá vàng lãng đãng, mùaxuân với những bông hoa thật hiền... Nhưng ai đó, vẫn thích uống nước đá vào mùađông, vẫn thích đắp chăn vào mùa hè, chỉ để hiểu rằngcần thiết và quan trọng biết mấy cái sự ấm áp trong giá lạnh, cần biết mấy một làn gió mát cho những ngột ngạt, để thấy rằng cuộc sốngnày cũng cần những mảng màu đối lập nằm cạnh nhau, mà màu này không thể thiếu và không thể ý nghĩa nếu chúng tách rời nhau... Đôi khi sự không logic lại trở thành những điều phù hợp và cần thiết với một vài ai đó... Mình cũng luôn muốn vẽ thêm vào bức tranh của mình những màu "phù hợp"... một bảng màu hình trái tim thật lớn, được trangtrí bằng những gam màu thật ấm áp... Là màu xanh của đại dương cho tình yêu chở che bình yên và rộng lớn... Là màu trắng, thuần khiết như những bông hồng... như tình yêu, sự quan tâm vô điều kiện mà con người dành cho nhau... Là màu đỏ thật ấm và nồng nàn từ trái tim, ước vọng khát khao... Màu vàng của những bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời - người ta luôn hướng về phía trước... Và cả màu đen nữa... màu đen của bầu trời đêm đầy những vì sao, dù ta không chạm được tới nó nhưng biết mình đang ở giữa bầu trời rộng lớn và bao dung. Những gam màu của những ngày nắng cho đến ngày mưa, từ những ngày gió lào cát trắng đến những ngày bão nổi... của những xuân-hạ-thu-đông, của những khoảng khắc, của những cái nắm tay thật chặt, của những giây phút lành nguyên. Những gam màu của những ngày xa phút gần, của cả những giọt nước mắt, những gam màu của yêu thương.
Nguyễn Linh 0 Comment

Dành tặng em, cô gái tháng 11

Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không? Này cô gái tháng 11… Cô gái ngọt ngào… Nói cho tôi biết tâm trí em đang để ý điều gì? Em đang nhớ thương ai mà trót quên cả việc mình là ai, quên cả việc đã tới lúc mình phải thắp nến lên rồi, em quên sao? Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang. Tháng 11 khiến người ta"chóng mặt". Em chẳng phảicũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời"tưởng chết", lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau. Phía sau gương mặt em thật sự là gì vậy? Em có nỗi niềm nào đang cố giấu không cho tôi thấy? Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tụi "choai choai" cãi nhau giờ đang là mùa gì? Đã đông hay vẫn thu? Em chẳng phải cũng vậy sao? Em khiến nhiều chàng trai cãi nhau xem em là cô gái thế nào? Còn ngây thơ, trẻ con hay chững chạc, "người lớn". Em trả lời cho tôi biết đi, trái tim em đã lớn đến đâu rồi, lớn đến đâu mà đã vội nhớ thương hết mình rồikhi tình tan vỡ, em vẫn kiên cường "chống chọi" và vượt qua. Nghe này em! Nghe này cô gái tháng 11! Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không? Người con gái như em, tôi đem đến một bờ vai, vẫn không chịu dựa vào… Cô gái tháng 11 như em, rất bản lĩnh và kiến cường, có buồn cũng không khóc, nhất định không? Người con gái như em, tôi mang đến một ánh mắt cảmthông, vẫn vờ như mình chẳng trông thấy gì. Cô gái tháng 11 như em, tự tin và kiêu hãnh, chẳng thèm một ai chia sẻ, không cần một ai cảm thông. Nhưng trên tất cả… Tôi nhìn thấu nỗi buồn của em trong đôi mắt, tôi thấy rõ đớn đau của em trong trái tim, tôi khẽ rùng mình khi chạm vào đôi bàn tay cóng lạnh của em đó. Cô gái tháng 11 à? Em hãy để mình được khóc như những cơn mưa, được giận như những cơn bão, vậy được không? Để tôi được chia sẻ với em từng giọt buồn dai dẳng, được cùng em gắng gồng đi qua bão đớn đau. Mọi nỗi buồn sẽ ở lại phía sau. Chắc chắn sẽ như thế. Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, tôi sẽluôn giữ cho ngọn nến mừngsinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Tôi sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn. Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậymà, đúng không?
Nguyễn Linh 0 Comment

Vì anh đã mắc nợ em rồi…

Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ lãng quên tất cả những kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng ta, cả những giận hờn vu vơ đã có... Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những buổi trưa của hè nắng gắt, anh và em ngồi cùng những ly cà phê đắng ngắt, mà sao tim em vẫn thấy ngọt lạ lùng. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những tin nhắn yêu thương em gửi: "I love you", đổi lại anh gửi cho em hàng chục câu nói Anh yêu em bằng nhiều thứ tiếng trên thế giới. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những ly chè đậu xanh, thứ chè anh thích anh nhất mỗi khi vào quán chè quen thương trên đường gần cổng trường em. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những buổi tối hôm đó, khi anh nói anh đã gặp lại cô gái đó, mốitình đầu của anh, và anh lại rung động. Em còn biết làm gì nữa, níu giữ anh ư? Em không làm được, em yếu đuối lắm. Có lẽ em sẽ để anh đi vì hình bóng ấy trong anh quá lớn chăng? Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những lời thương nhớ, những lúc giận hờn vu vơ, chỉ có anh giận em, chỉ vì em cứ muốn gần anh, muốn làm phiền anh, muốn chọc cho anh cười hoài, cười mãi… Và có lẽ ta chia tay chỉ vì cái sức nặng triền miên đó mà anh không thể gánh vác được. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những câu đề nghị giúp đỡ của anh,nhưng em đã bảo rồi, nếu yêu em hãy để em đi bằng chính đôi chân của mình. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ lãng quên tất cả những kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng ta, cả những giận hờn vu vơ đã có. Bởi vì em biết anh đã không còn thuộc về em nữa, dẫu có níu kéo đâu có để làm gì? Ấy là nếu em hết yêu anh thôi, còn hiện tại, em vẫn yêu cái con người ngốc nghếch đó trong vô vọng. Vì em biết ít ra em đã khắc vàotrong tim anh một dấu chấm hỏi mà cả đời này anh sẽ không quên. Vì anh đã mắc nợ em rồi, phải không anh?
Nguyễn Linh 0 Comment

Vì anh đã mắc nợ em rồi…

Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ lãng quên tất cả những kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng ta, cả những giận hờn vu vơ đã có... Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những buổi trưa của hè nắng gắt, anh và em ngồi cùng những ly cà phê đắng ngắt, mà sao tim em vẫn thấy ngọt lạ lùng. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những tin nhắn yêu thương em gửi: "I love you", đổi lại anh gửi cho em hàng chục câu nói Anh yêu em bằng nhiều thứ tiếng trên thế giới. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những ly chè đậu xanh, thứ chè anh thích anh nhất mỗi khi vào quán chè quen thương trên đường gần cổng trường em. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những buổi tối hôm đó, khi anh nói anh đã gặp lại cô gái đó, mốitình đầu của anh, và anh lại rung động. Em còn biết làm gì nữa, níu giữ anh ư? Em không làm được, em yếu đuối lắm. Có lẽ em sẽ để anh đi vì hình bóng ấy trong anh quá lớn chăng? Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những lời thương nhớ, những lúc giận hờn vu vơ, chỉ có anh giận em, chỉ vì em cứ muốn gần anh, muốn làm phiền anh, muốn chọc cho anh cười hoài, cười mãi… Và có lẽ ta chia tay chỉ vì cái sức nặng triền miên đó mà anh không thể gánh vác được. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ quên đi những câu đề nghị giúp đỡ của anh,nhưng em đã bảo rồi, nếu yêu em hãy để em đi bằng chính đôi chân của mình. Nếu có một ngày em hết yêuanh, em sẽ lãng quên tất cả những kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng ta, cả những giận hờn vu vơ đã có. Bởi vì em biết anh đã không còn thuộc về em nữa, dẫu có níu kéo đâu có để làm gì? Ấy là nếu em hết yêu anh thôi, còn hiện tại, em vẫn yêu cái con người ngốc nghếch đó trong vô vọng. Vì em biết ít ra em đã khắc vàotrong tim anh một dấu chấm hỏi mà cả đời này anh sẽ không quên. Vì anh đã mắc nợ em rồi, phải không anh?
Nguyễn Linh 0 Comment

Lời xin lỗi thứ 100

- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5" (5 phút)
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều tôi đợi mãi,...5"..10"...15"... cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi
- Mình xem một chương trình tivi
- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi.
.... Tôi khóc òa lên khi cậuấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Và tiếp tục, "mình xin lỗi"cho đến khi tôi không thểnghe thêm lời nào... tôi đập máy và hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.
Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôi không thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậu ấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặpcậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnh viện. Tôi chạy nhanh nhấtcó thể để vào bệnh viện.
Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.
Cậu ấy lấy hết sức lực cóthể và nói "mình xin lỗi" và cuối cùng cậu ấy nhắmmắt lại.
Tôi la toáng lên "đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi..." Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy và kéo.
"Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???
Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu... không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.
Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luôn sống trong trái tim của tôi... mãi mãi...
Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lại tất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.
"... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mình thấy chóng mặt quá,nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha!"
" lần thứ 2.... "
" lần thứ 3...." ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnh viện: "Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi...."
Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh.
Nguyễn Linh 0 Comment

Tình bạn không được xác định dựa vào...


Không có quy luật giàu – nghèo trong

tình bạn

thật sự.

Tình bạn không được xác định dựa trên kinh tế
Không có bất kì tình bạn nào được xây dựng và vun đắp mà có thể lâu bền khi chỉ dùng kinh tế làm nền. Không có qui luật giàu – nghèo trong tình bạn thật sự.

Tình bạn không được xác định dựa trên khoảng cách:
Khoảng cách có thể xa vời vợi, ví dụ như từ Hà Nội đến Sài Gòn, từ Vinh đến Đà Nẵng, thậm chí từ Việt Nam đến Anh, nhưng không thể phá vỡ nổi tình bạn. Tình bạn không xây dựng trên khoảng cách mà xây dựng trên sự hiểu nhau, dù chỉ đang nói chuyện qua điện thoại hay yahoo và facebook cũng có thể hiểu người kia đang nghĩ gì.

Tình bạn không được xác định dựa trên tính cách:
Cho là tính cách rất rất quan trọng trong mỗi một con người, nhưng không phải mọi người đã thấy quá nhiều những tình bạn mà ở đó, những con người mang tính cách trái ngược hẳn với nhau hay sao? Vấn đề không phải tính cách giống nhau đến mức nào, vấn đề là ở chỗ hiểu nhau ra sao.

Tóm lại
Khó có thể định nghĩa được từ "tình bạn". Vô hình chung trong tâm thức, chỉ đơn giản, tình bạn là một thứ gì đó thiêng liêng, đáng quí, và cần phải trân trọng. Và tình bạn thực sự, sẽ không bị phá vỡ bởi bất cứ thứ gì!

Tải Ảnh
450) {this.resized=true; this.width=450;}" onerror="this.src=loianh.jpg;"/>

Quy tắc "tình bạn"
Qui tắc 1: Phải xây dựng và vun đắp nó.

Qui tắc 2: Phải độ lượng khi qui tắc một bắt đầu bị lung lay.

Qui tắc 3: Nếu không thích điều gì – hãy nói thẳng. Đừng để một thói quen xấu tiếp diễn liên tục nếu bạn muốn tốt cho người bạn của mình.

Qui tắc 4: Đừng bao giờ mỉa mai hay có ý định bêu rếu khi đang cãi nhau. Điều đó khiến bạn càng xấu đi, và chẳng giúp thêm điều gì. Chính hành động đó của bạn có thể làm tình bạn phai mờ dần, và lúc ấy thì đừng đổ lỗi cho ai.

Qui tắc 5: Đừng bình phẩm quá nhiều cho mỗi hành động c ủa bạn mình, hay khi người bạn đó nhận được lời khen. Họ sẽ cho rằng bạn đang đố kị với họ, dù có hay không.

Qui tắc 6: Hãy cười với họ khi họ đang cười. Hãy khóc với họ khi họ đang khóc. Hãy an ủi bằng những lời chân thật từ đáy lòng của bạn.

Qui tắc 7: Một ánh nhìn ấm áp sẽ giúp bạn của bạn ấm lòng. Tương tự, một

nụ cười

cũng vậy.

Qui tắc 8 và cũng là qui tắc quan trọng nhất: Đừng phản bội người bạn của bạn. Hãy đặt tin tưởng vào họ và nhớ lấy: Tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan.
Đây là những mẫu chuyện ý nghĩa - mình sưu tầm từ trên mạng - ko phải do mình viết ra và cũng không phải là đời thực của mình - Thân: ADMIN
Nguyễn Linh 0 Comment

Mất gì ở một mối tình đơn phương


Dành cho những ai đã từng và đang yêu đơn phương… Một anh chàng yêu một cô gái nọ, tuy cô gái không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng đối với chàng trai, cô gái là tất cả. Anh chàng thường mơ về cô gái, về việc dành quãng thời gian còn lại của cuộc đời bên cô. Bạn bè của anh thắc mắc: "Tại sao cậu lại hay mơ mộng về cô ấy, trong khi cậu còn không biết liệu cô ấy có yêu cậu hay không". Anh chàng nhận thấy rằng đó là một ý hay.
Về phía cô gái, cô đã biết ngay từ đầu rằng chàng trai này đang yêu mình. Một ngày nọ, khi chàng trai cầu hôn, cô gái đã từ chối. Bạn bè của chàng trai những tưởng anh ta sẽ nghiện rượu, thuốc phiện và sẽ hủy hoại cuộc đời mình trong vô vọng. Nhưng thật bất ngờ vì chàng trai đã không hề chán nản, tuyệt vọng.
Khi họ hỏi anh chàng làm thế nào anh lại không buồn phi� ��n vì điều đó, anh ta đáp: "Sao tớ phải cảm thấy buồn? Tớ đã mất đi một người chưa từng yêu tớ, nhưng cô ấy đã mất đi một người thực sự yêu thương và quan tâm đến cô ấy".

Tải Ảnh
Bạn thấy không, với một cuộc tình đơn phương, người chịu thiệt thòi nhất, người mất mát nhiều nhất không phải là bạn mà chính là người không đáp trả tình cảm của bạn. Không được người mình yêu chấp nhận, có thể bạn rất đau khổ, nhưng thứ mà bạn mất đi chỉ là một chút rung động trong con tim tràn đầy cảm xúc của bạn mà thôi. 
Xung quanh bạn, gia đình, bạn b è vẫn luôn bên bạn. Còn người lạnh lùng từ chối kia mới chính là người mất nhiều nhất, mất đi một sự quan tâm, một tình cảm chân thành mà khi người ấy nhận ra và biết hối hận thì đã quá muộn màng.
Yêu đơn phương, bạn đâu có mất mát quá nhiều, đúng không? 
Nguyễn Linh 0 Comment

Tôi may mắn!


Những điều đơn giản trong cuộc sống chính là may mắn của cuộc đời tôi. May mắn vì tôi có cả ba lẫn mẹ, tuy ba mẹ không phải là người hiểu tôi nhất, là người mà tôi có thể san sẻ tất tần tật mọi điều trong cuộc sống, nhưng tôi biết người quan tâm đến tôi nhất, người không bao giờ rời xa tôi, đó là ba mẹ.
May mắn vì tôi là một sinh thể lành lặn, tuy tôi không xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo, nhưng thật vui vì mình được nô đùa, chạy nhảy...
May mắn vì được sinh ra trong một gia đình không khá giả. Không giàu, tôi không có nhiều tiền tiêu vặt, vì thế tôi biết chi tiêu dè sẻn, biết quý trọng giá trị của đồng tiền mà ba mẹ vất vả mới kiếm ra để nuôi tôi ăn học.

Tải Ảnh
May mắn vì tôi được đến trường mỗi ngày, được ngồi trên giảng đường, được say mê trong bài vở, vì tôi biết, rất nhiều người trên thế giới này không biết đọc, biết viết- những con người bất hạnh, kém may mắn hơn tôi.
May mắn vì mỗi sáng thức dậy, tôi được ngồi vào bàn, ăn vội  gói xôi, ổ bánh mẹ làm, ngoài kia, biết bao em thơ phải đến trường với cái bụng rỗng tuếch.
May mắn vì được tung tăng trên chiếc xe đạp mỗi ngày, chiếc xe cọc cạch, đường đến trương gần 10 cây số, nhưng… chẳng có gì là to tát! Biết bao trẻ em Việt Nam vẫn phải chân trần, băng rừng lội suối lên nương làm rẫy, xách nước, thồ hàng phụ giúp gia đình đó thôi.
May mắn vì tôi biết rung động, biết yêu, dù tì nh cảm của tôi không được đáp trả, nhưng tôi đã có cơ hội được nếm trải tất cả những cảm xúc buồn, vui, mừng, giận, đau khổ, và biết thêm một điều quý giá: trong mỗi chúng ta tồn tại hai tiếng nói, hai cảm xúc riêng, một của lí trí và một của trái tim.
Vẫn còn rất nhiều điều may mắn hiện hữu trên cõi đời này, bạn có tìm ra trong cuộc sống của mình????
Nguyễn Linh 0 Comment

Sao bạn không đến và nắm lấy tôi


Ai yêu trước người đó thua… Phải! Và tôi đã thua bạn. Thua ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy bạn… Tôi đã nói với bạn tôi rằng: "Khi yêu một ai đó, chỉ nên yêu người đó vừa đủ thôi, vừa đủ để cảm nhận sự ngọt ngào, vừa đủ để hờn ghen, vừa đủ để khi xa một chút cũng thấy nhớ ở trong tim…"
Nhưng cuối cùng, tôi lại là người vượt qua chữ "đủ" đó!
Tôi yêu bạn nhiều hơn những gì mà lý trí đã ngăn cản… Suy nghĩ của tôi thuộc về bạn, trái tim tôi thuộc về bạn và bao nhiêu yêu thương trong tôi theo lẽ tất nhiên cũng thuộc về bạn.
Tôi yêu bạn nhưng tôi không hờn ghen, giành giật bạn từ những người khác. Tôi muốn bạn tự nguyện thuộc về tôi. Dù cho chỉ một câu nói dịu dàng bạn dành cho người khác cũng khiến tim tôi nhói đau, và những dòng suy nghĩ thì không ngừng chất vấn những câu hỏi hoài nghi về bạn mà tôi không thể tự tr� �� lời…
Tôi yêu bạn nhưng tôi lại không độc chiếm bạn, không bao giờ giữ bạn ở lại bên mình. Tôi hờ hững với bạn, bởi tôi muốn bạn bên tôi bằng tất cả yêu thương trong bạn… Tôi hờ hững với bạn bởi tôi muốn sở hữu một bạn chỉ là của riêng tôi, riêng một mình tôi thôi!
Tôi yêu bạn… theo cách của tôi – cái cách mà tôi đã đẩy bạn thật xa khỏi mình để cuối cùng phải nhận ra rằng… không còn cách nào để tôi nắm giữ lấy tay bạn...
Tôi ích kỷ với suy nghĩ "chỉ nên yêu vừa đủ thôi, vừa đủ để khi không còn người ta nữa mình cũng sẽ không đau"… Để rồi tôi nhận ra trong tình yêu thì làm gì có chỗ cho "chút chút" và "vừa đủ" cơ chứ? Cứ giữ những cảm xúc cho riêng mình tôi nhận lại được gì ngoài những đêm dài mênh môn g, khắc khoải bởi tiếng nấc… Cứ sợ bị tổn thương rồi nhận ra rằng… nỗi đau đó còn sâu sắc hơn khi mình chẳng còn có cơ hội để bày tỏ tình yêu của mình với người ta nữa…
Giá mà được làm lại…
Tôi sẽ không tỏ ra rằng với tôi bạn chỉ đặc biệt một chút thôi còn không hề quan trọng với tôi. Tôi sẽ chạy đến bên bạn và giữ bạn bên mình chỉ đơn giản bởi vì lúc đó tôi nhớ bạn và muốn được ôm bạn…
Giá như mà thời gian có thể quay trở lại được…
Tôi sẽ tham lam sở hữu bạn như một bản án mà bạn phải chấp nhận thi hành bởi ai bảo bạn đã lỡ kí kết.
Tôi sẽ mỉm cười và hãnh diện tuyên bố với những người khác rằng: "Bạn đã là của tôi!"… và kệ họ thích nghĩ sao thì nghĩ…

Tải Ảnh
Giá như mà… Tôi có thể giữ bạn lại bên tôi…
Người ta nói với tôi rằng khi say có thể quên hết mọi chuyện… còn tôi thấy nó thật đắng lòng… Xoay… Xoay trong những gì không thực, huyễn hoặc chính mình để rồi chấp chếnh trong cái vị cay nồng… Người ta nói say thì chẳng còn nhớ gì nữa… có lẽ tôi chưa đủ say để trái tim mình không tỉnh… chưa đủ say để không còn cảm nhận được gì…
Sao bạn không kéo tôi về phía bình yên? - Nơi chỉ có những tháng ngày hạnh phúc, êm đềm… giữa trời mây say đắm? Nơi gió ghẹo nàng hoa và vờn lá trên cây – Nơi nắng lung linh trong mắt tôi mơ m ộng còn tôi thì hạnh phúc ở bên bạn…
Sao bạn không đến và nắm lấy tôi? Trao cho tôi môi hôn nồng ấm, trao cho tôi cả niềm tin và hi vọng về ngày mai dịu ngọt và tràn đầy yêu thương?
Sao bạn im lặng và đẩy tôi xa, thật xa bạn – nơi thẳm sâu đáng sợ của lòng mình… Nơi bốn mùa buốt giá đến tái tê…
Giá như chỉ là mơ bạn nhỉ?
Nhưng vì bạn không phải là giấc mơ nên tôi không thể thấy bạn mỗi khi trái tim tôi đang cồn cào nỗi nhớ, tôi không thể tự thỏa mãn những khoảng trống không có bạn bằng một bóng hình nào đó khác…
Bởi vì bạn không phải là giấc mơ nên tôi không biết làm cách nào để đuổi theo bạn, ôm bạn thật chặt từ phía sau và giữ bạn lại bên mình…
Cũng bởi vì mộng mị là thỏa mãn những khát khao trong tôi… nên thế mà cơn mơ đối lập với hiện tại làm tôi như ngụp sâu xuống mênh mông của đại dương… Để rồi chới với chẳng phân biệt nổi đâu là bến bờ...
Đêm như chao nghiêng cùng hơi men cay của rượu… Tôi say… say mà chẳng thể ru ngủ nổi mình. Tôi muốn dày vò bạn như cái cách bạn làm tôi đau khổ… Ai yêu trước người đó thua… Phải! Và tôi đã thua bạn. Thua ngay từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy bạn… ngay từ khi bàn tay bạn khẽ chạm lấy tay tôi – dù chỉ là một hành động theo một thói quen vốn dĩ…
Còn tôi… tôi chẳng đủ ngọt ngào, chẳng đủ thông minh, chẳng có gì nổi bật để bạn phải yêu tôi nhiều đến mức "xa một phút cũng cảm thấy nhớ" hay mảy may day dứt khi nhẫn tâm với tôi… Dẫu đã từng có lúc bạn thừa nhận "bạn yêu tôi", nhưng c� � lẽ... chỉ là một chút thoáng qua thôi!
Bạn à... Sao bạn không kéo tôi về phía bạn? Tại sao?
Nguyễn Linh 0 Comment

Giấc mơ một ngày mưa


Nhật hôn lên đôi môi cô. Rồi, rất nhẹ nhàng, anh quì xuống và đưa vào ngón tay cô chiếc nhẫn đính hôn… Ta có nhau, và ta sắp mất nhau...
Một ngày mưa ảm đạm. Gia Kỳ buông rũ mái tóc xoăn của mình trên bờ vai gầy guộc. Cô mặc chiếc váy bohemiang dài chấm gót màu xanh cobalt. Làn mưa xám đục mịt mờ ngoài cửa sổ. Gia Kỳ lấy chiếc dù màu xanh, rồi rời khỏi nhà.
Gia Kỳ chạy vội qua cánh cửa, cô rũ nước mưa trên cây dù rồi ôm mình run rẩy, xoa xoa đôi bàn tay, xuýt xoa vì cái lạnh. Nhật liếc nhìn cô, anh khẽ nói: "Sao không nghỉ làm? Trời mưa thế này, có lẽ cũng không có khách… Em lấy khăn lau người đi. Kẻo cảm." Gia Kỳ ngước đôi mắt của cô nhìn vào sâu đáy mắt anh, cô rên khẽ, rồi không kìm được, cô bỗng bật khóc nức nở. Nhật bối rối, anh đến gần cô và choàng nhẹ cánh tay, vòng qua đôi vai cô, siết nhẹ, rồi anh hôn lên trán cô. Vén mái tóc lòa xòa của Gia Kỳ rồi buộc gọn ghẽ lại bằng sợi ruy băng xanh. Hơi chần chừ, anh ôm cô vào lòng.
Trong không gian quán cà phê chật nhưng ấm áp, Gia Kỳ co rúc người trong chiếc khăn bông. Ủ ly trà gừng ấm nóng trong đôi tay gầy, gương mặt cô hồng lên vì hơi ấm của tách trà lan tỏa khắp cơ thể, và vì mùi hương của Nhật trên chiếc áo sơ mi của anh mà cô đang mặc trên người. Nhật ngồi cạnh cô, anh gảy chiếc đàn guitar gỗ. Anh hát, bản tình ca trầm lắng.
…Tình như nắng vội tắt chiều hômTình không xa nhưng không thật gầnTình như đá hoài những chờ mongTình vu vơ sao ta muộn phiền…
("Như một lời chia tay" – Trịnh Công Sơn)
Gia Kỳ quay sang và níu nhẹ cánh tay của Nhật, dụi đầu vào lồng ngực anh. Cô thiếp vào giấc ngủ nhẹ nhàng, có Nhật bên cạnh, có vòng tay a nh, có tiếng hát dịu dàng của anh. Nhật ngừng gảy đàn, anh ngắm nhìn Gia Kỳ. Dường như, cả thế giới đã cuộn lại thành một giấc mơ nhỏ bé. Có lẽ, cô đang mơ về anh, về cô, về chuyện của hai người…
Họ yêu nhau đã mười năm, quãng thời gian quả thật rất dài, thế mà khi ngỡ chỉ còn lại một chút quãng đường rất ngắn nữa thôi, để có thể gắn bó với nhau suốt cả cuộc đời, thì bỗng dưng mọi thứ lại bất chợt chông chênh. Sau mọi chắp nối và cố gắng vực dậy mối quan hệ, anh và cô ngơ ngác thấy họ bỗng đứng trước vực thẳm của mối quan hệ. 
Rồi Nhật và Gia Kỳ quyết định xa nhau, một thời gian. Họ nói lời chia tay. Nhật sẽ đi Mỹ hai năm. Có thể khoảng cách, lại giúp họ nhận ra họ cần nhau thế nào chăng?... Hoặc cũng có thể, sẽ mất nhau mãi mãi. Dường như họ thấy tình cảm của mỗi người đang nhạt nhòa dần, tình cảm cứ mỗi ngày lại phôi pha từng chút một dẫu chẳng phải cố tình. Dường như họ đâm ra chán nhau, cả anh và cô. Họ thấy mệt mỏi vì đã ở cạnh nhau quá lâu, yêu nhau quá nhiều. Họ muốn dừng, muốn nghỉ ngơi, hoặc giả mỗi người rẽ sang con đường khác cũng được. Thế mà tiếc nuối và nghĩa tình có buông tha đâu, như cô vẫn nhớ về anh, để rồi dầm mưa mà đến đây, như anh chỉ mong cô khóc, để được ôm cô thế này. Nhưng nếu chỉ vỉ vậy mà quay trở lại cạnh nhau, cảm giác chán chường và mệt mỏi sẽ lại bủa vây. Cả anh và cô đều nghĩ, có lẽ lời chia tay là điều tốt nhất cho cả hai…
Nhật vuốt mái tóc cô gái nhỏ, anh trút nỗi buồn và cả tình yêu vào tiếng thở dài. Anh hôn lên đôi mắt cô, cảm nhận mùi hương olive nhè nhẹ từ mái tóc cô… Rồi, anh cũng chìm vào giấc ngủ, với tiếng mưa không ngớt ngoài kia…
Giấc mơ của anh…
Tôi bước đi vội vã trên con phố đông người, cố len lỏi theo bóng dáng người con gái đó. Cái dáng gầy gầy và gương mặt ấy, lạ lùng sao mang lại cho tôi cảm giác thân quen lắm. Dẫu chắc chắn, tôi khẳng định mình không hề quen cô gái ấy. Tôi cứ như kẻ tò mò theo dõi, cứ bám lấy đằng sau, tôi thấy mình thật tệ, và cũng thật sự không hiểu được mục đích của những bước chân khi cứ theo đuôi một người xa lạ như thế này. Tôi ngắm nhìn cô ấy, rất xa, rất gần. Ngắm cô ấy bước đi ngắm nhìn phố xá hai bên đường. Tôi ngắm cô ấy đi đến sạp báo nhỏ, chọn lấy tờ tin tức buổi sáng , rồi ghé tiệm coffee để lấy một ly Cookie Green tea. Đến cả những vật cô ấy lựa chọn, tôi đều thấy thân thuộc. Như là, tôi biết thói quen của cô ấy, biết mọi điều rất nhỏ mà cô gái lạ này thích. 
Bất giác đã đến giao lộ, cô ấy băng sang đường. Tôi vội vã đi theo. Cô ấy không bước trên vạch trắng, thói quen xấu, sao tôi lại biết? Nhưng điều quan trọng nhất, cô ấy đang làm như thế, có chiếc xa trờ tới, tôi đuổi theo nếp váy xanh, thảng hoặc một điều sợ hãi trào dâng. Nhưng chiếc xe đã tránh, không có điều gì xảy ra. Những bước chân cô ấy nhanh hơn, òa vào vòng tay người con trai xa lạ phía bên kia giao lộ. Thói quen nhấc bổng đôi chân khỏi mặt đất khi vòng tay ôm, những hình ảnh thói quen này, rất thân thuộc… Tôi cảm thấy đau đầu và gần như ngồi sụp xuống bên lề đường. Trong khoảnh khắc, tôi như chết lặng. Có một điều gì đó, một điều gì đó làm tôi rất buồn…
Có điều gì đó cứ thúc ép, một cảm giác rất cần cô ấy. Tôi không hiểu được cảm giác của mình nữa, nhưng một tiếng nói trong tôi khẳng định, bỏ lỡ cô ấy sẽ là một điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời tôi, cô ấy, là định mệnh.
Tôi quyết định băng qua giao lộ. Tôi đã đứng sau lưng cô, tôi vươn tay vừa sắp chạm đếnkhuỷu tay cô thì cô bất chợt lùi lại một bước rồi xoay người lại. Cô đang nhìn thẳng vào tôi. Nhưng trong đồng tử của cô, tôi thấy, chỉ là hình ảnh của một giao lộ đông đúc người. Tôi hoảng sợ nhìn cửa kính của một shop thời trang xa hoa, tôi không hể phản chiếu trong ấy. 
Tôi hoàn toàn không tồn tại.
Cô gái khoác tay, dựa vào vai chàng trai xa lạ rồi hòa lẫn vào dòng người…
Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng…
Giấc mơ của em…
Tôi yêu chàng trai gẩy guitar ấy. Bao nhiêu năm nay, tôi luôn có thói quen đến quán trà đạo này, để được nghe anh gẩy guitar, và hát. Anh luôn ngồi ngay đấy thôi, rất gần, rất gần tôi. Và không hề nhìn tôi lấy một lần. 
Anh hát với chất giọng trầm ấm. Tôi muốn chạy đến và ôm anh. Tôi cảm giác được, một cảm giác rất rõ, rất thật, anh chính là người dành cho tôi. Nhưng tại sao, chúng tôi đã không có duyên, cũng chẳng có phận… Tôi miên man trong lời bài hát, tôi miên man trong những chằng chịt suy nghĩ, trong tình yêu và sự tiếc nuối.
Bài hát kết thúc vào lúc nào, tôi đã không hay. Anh mỉm cười. Tôi nghe anh nói : « Bài hát này, xin dành cho một người con gái… » Rồi tôi thấy một cô gái tiến lên bục sân khấu, người con gái dịu dàng ấy đặt lên má anh một nụ hôn, cô ta nói lời cám ơn anh. Rồi tôi thấy cô ấy ghé tai anh thì thầm, và tôi có thể nghe rõ từng chữ mà cô ấy nói, rằng cô ấy yêu anh nhiều đến thế nào. Tôi thấy anh mỉm cười, anh vòng tay ôm cô ấy. Rồi trong khoảnh khắc, anh quì gối trước mặt cô ấy, anh đưa cho cô chiếc guitar gỗ của mình, rồi lấy từ trong hộp đàn, một chiếc nhẫn…
Những gì sau đó diễn ra, nhạt nhòa. Hình như tôi khóc. Tôi thấy anh nhìn tôi, anh mỉm cười hạnh phúc. Tôi đã mong đây chỉ là một vở kịch, anh đang đóng một vở kịch. Rồi anh sẽ bước xuống, và tiến về tôi. Nhưng không, mọi thứ rõ ràng dến thế kia mà ?! Anh đứng ngay đó , bên cạnh người con gái khác, ngườ con gái anh quyết định sẽ dành cho cô ta sự gắn bó suốt đời.

Tải Ảnh
Thế thì tại sao, suốt quãng thời gian, luôn có một tiếng nói trong trái tim tôi, thực đến thế, một tiếng nói khẳng định, rằng anh là là định mệnh…?
Tôi bỗng thấy mình ngã quỵ, tôi thấy mình nức nở, nhưng không gian xung quanh vẫn vui vẻ, anh vẫn cười.
Họ không nhìn thấy cô. Anh không nhìn thấy cô. Cô là một cá thể không tồn tại trong Thế giới này. Không phải ngay lúc này, mà suốt quãng thời gian qua, cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống anh….
Mọi t hứ bỗng chốc quay cuồng…Trở về...

Gia Kỳ và Nhật choàng tỉnh giấc. Họ nhìn nhau sợ hãi. Những giọt mồ hôi bám trên gương mặt họ thảng thốt, trên mái tóc và tấm lưng của cả hai. Rồi Gia Kỳ bật khóc, cô ôm lấy Nhật, cô ghì chặt anh. Và Nhật cũng thế, dường như anh cũng đã rơi nước mắt, có lẽ trong giấc mơ…, anh ôm chặt cô vỗ về. 
-Em mơ thấy em chẳng là gì trong cuộc đời anh. Em mơ thấy em không hề tồn tại trong quãng đời anh, và chúng ta sẽ không bao giờ được ở cạnh nhau… Anh ạ… - Gia Kỳ nức nở. 
-Ta đã mơ giống nhau… - Nhật thở gấp.
-….
Họ cứ ôm nhau lâu như thế, như là họ đã xa cách rất lâu, rất lâu, như là phải rất khó khăn, mới có thể ở cạnh nhau thế này, như là họ đã trải qua một giấc mơ dài đằng đẵng, mộ t giấc mơ đặt ra giả thuyết rằng thế giới của mỗi người họ, không tồn tại người còn lại. Cả anh và cô đã chưa từng nghĩ đến việc xa cách nhau, chưa từng nghĩ nếu thiếu nửa còn lại, mọi thứ sẽ thay đổi thế nào, chưa từng thấy sự gắn bó mười năm tình yêu của họ là một điều đẹp đẽ đáng trân quí đến thế nào, không nghĩ đến, cả cuộc đời mỗi người, có được nhau trong khoảnh khắc giao duyên, nắm bắt được định mệnh trong vạn tỉ người, giữ chặt trong tay sợi chỉ duyên phận mỏng manh để bên nhau trọn đời, là điều hạnh phúc nhất…
Vai Nhật đỡ lấy những giọt nước mắt ấm nóng của Gia Kỳ. Anh mỉm cười, cô mỉm cười. Rồi anh quay bước vào phòng chờ. Gia Kì đứng vẫy tay, trông theo cho đến khi anh khuất bóng. Chiếc máy bay cất cánh ..
***Hai năm sau.
Gia Kì chạy băng qua đám đông những người đang đoàn tụ, tiễn biệt. Nếp váy cô nhẹ bay lên, đôi chân cô nhấc bỗng khỏi mặt đất khi quàng cánh tay mình lên cổ Nhật, đôi tay anh ôm eo cô mạnh mẽ. Nhật hôn lên đôi môi cô. Rồi, rất nhẹ nhàng, anh quì xuống và đưa vào ngón tay cô chiếc nhẫn đính hôn… 
Nguyễn Linh 0 Comment

Doicanh.org, blog lop 12a1, thpt ydon, thpt y don, thpt y don dakpo, dak po gia lai, doc truyen tinh yeu, doc truyen doi canh, doc truyen lang man, doc truyen tinh cam, huong dan lam blogger, blog truyen, blog hoc sinh, huong dan rap, rap viet hot trong thang